Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Vy xoa bụng, tức giận quay đầu nhìn anh: “Đều tại anh hết đấy!”

Nếu đêm qua anh không dày vò cô tới vậy thì sáng nay cô sẽ dậy muộn như thế sao?

Đường Hạo Tuấn cũng hiểu ý cô là gì, anh cúi đầu cười cười: “Ừ, tại anh.”

“Hứ.” Tống Vy trợn mắt rồi quay người đi không thèm để ý Đường Hạo Tuấn nữa.

Rất nhanh sau đó, hai vợ chồng quay về biệt thự.

Trần Châu Ánh không còn ở phòng khách nữa, cũng chẳng biết là đã đi đâu, có lẽ về phòng rồi.

Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy vào phòng ăn rồi nói với người hầu: “Chuẩn bị chút đồ ăn cho phu nhân đi.”

“Vâng thưa ngài.” Người hầu dạ một tiếng rồi xoay người đi về phía nhà bếp.

Đường Hạo Tuấn kéo ghế cho Tống Vy.

Sau khi cô đã ngồi xuống, Đường Hạo Tuấn cũng kéo chiếc ghế cạnh cô ra: “Nếu đã tỉnh rồi thì sao không gọi người chuẩn bị chút đồ ăn?”

“Em nghe Châu Ánh nói anh và hai con đang ở bên ngoài chơi nên em cũng đi ra xem thử.” Tống Vy cầm lấy cốc nước anh đưa.

Đường Hạo Tuấn cau mày bất mãn: “Dù có tò mò anh và con đang chơi trò gì thì em cũng phải ăn cho no đã chứ. Nếu em không khoẻ thì người lo lắng sẽ là ba ba con bọn anh.”

Thấy anh trách mắng mình, Tống Vy không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Dù sao, chỉ có người thật lòng quan tâm với cô mới trách mắng cô như thế.

Nếu không thì ai lại quản nhiều như vậy.

“Em biết rồi mà chồng, đừng tức giận nữa.” Tống Vy ôm lấy cánh tay anh rồi làm nũng tựa đầu lên vai anh.

Đường Hạo Tuấn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị cũng dịu đi nhiều, ánh mắt dịu dàng như muốn hoà tan.

Anh vươn tay xoa đầu cô: “Anh không giận chỉ cần sau này em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân là được. Có thế thì bọn anh mới bớt lo.”

“Em biết rồi, em sẽ làm thế mà.” Tống Vy nghiêm túc gật đầu.

“Vậy thì tốt.” Anh vừa cúi đầu hôn lên tóc cô vừa dịu dàng nói.

Lúc này, người hầu đang mang thức ăn lên.

Đường Hạo Tuấn nhìn qua rồi đứng dậy cầm lấy đĩa thức ăn, sau đó anh đặt nó xuống trước mặt Tống Vy: “Em ăn lót dạ trước đi, đừng ăn nhiều quá, lát nữa tới bữa trưa thì ăn không nổi đó.”

“Anh cứ yên tâm, em biết mà.” Tống Vy cười cười rồi cầm lấy miếng sandwich trên đĩa.

Đường Hạo Tuấn ngồi bên cạnh, lười biếng chống đầu nhìn cô.

Tống Vy bị nhìn tới mất tự nhiên, tốc độ ăn cũng dần chậm lại.

Cuối cùng, cô quyết định đặt miếng sandwich xuống rồi nhìn anh: “À…chồng ơi, anh có thể quay đầu sang chỗ khác không, anh cứ nhìn em như thế khiến em không quen.”

“Không quen chỗ nào?” Đường Hạo Tuấn nâng tách cà phê lên rồi nhấp một ngụm.

Tống Vy nói: “Chỗ nào cũng không quen, ăn cơm mà cứ bị người khác nhìn chằm chằm như thế, ít nhiều có chút mất tự nhiên.”

“Thế à.” Đường Hạo Tuấn trầm ngâm gật đầu, sau đó xoay mặt đi: “Được rồi, em ăn đi, anh không nhìn nữa.”

Thấy thế, Tống Vy mới cầm miếng sandwich lên rồi bắt đầu ăn tiếp.

Nhưng ăn được một lúc thì cô lại cảm nhận được ánh mắt của anh.

Tống Vy lại đặt miếng sandwich xuống, không nhịn được mà nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Không phải anh đã nói là sẽ không nhìn em nữa sao, sao lại nhìn tiếp rồi.”

“Anh không nhịn được!” Đường Hạo Tuấn đặt tách cà phê trong tay xuống, hồn nhiên đáp.

Tống Vy nhướng mày: “Sao lại không nhịn được.”

“Vì lúc em ăn trông rất đáng yêu nên anh không thể không nhìn em được.” Đường Hạo Tuấn nghiêm túc trả lời.

Mặt Tống Vy lập tức đỏ bừng lên.

Người đàn ông này, càng lúc càng không còn dáng vẻ lạnh lùng như trước nữa mà ngược lại mồm mép càng lúc càng lanh lợi.

Tóm lại, cái miệng này rất biết chọc người đó.

Còn không phải sao, một câu em ăn rất đáng yêu liền có thể khiến cô mặt đỏ bừng, tim đập loạn cơ mà.

“Anh…ai dạy anh mấy câu này thế hả.” Tống Vy có chút dở khóc dở cười nhìn anh: “Lúc trước có bao giờ thấy anh nói mấy câu kiểu này đâu.”

“Không ai dạy cả, anh tự nói đấy.” Đường Hạo Tuấn mỉm cười.

Tống Vy buồn cười: “Xem ra dáng vẻ lạnh lùng trước kia là giả vờ à, thật ra miệng anh ngọt lắm chứ gì.”

Đường Hạo Tuấn cong môi: “Miệng anh chỉ ngọt với em thôi.”

“Hứ, nếu anh dám nói mấy lời ngọt ngào này với người khác thì em bỏ anh.” Tống Vy siết chặt tay nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Chắc chắn sẽ không, cả đời này em đừng nghĩ tới chuyện bỏ được anh.”

Nói rồi, anh vươn tay đặt lên gáy cô rồi kéo cô về phía mình, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.

Tống Vy trợn tròn mắt, cô hơi sững người. sau đó thả lỏng để mặc anh cạy môi mình ra.

Sau khi hôn một lúc, anh mới thoả mãn buông cô ra.

Tống Vy vội đứng thẳng người, nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi: “Em vừa ăn mà anh lại hôn em, anh không chê bẩn à?”

“Sao lại chê bẩn?” Đường Hạo Tuấn lại nhấp một ngụm cà phê: “Chúng ta đã từng trao đổi nước bọt rồi, chút chuyện này có là gì đâu.”

Mặt Tống Vy càng đỏ hơn: “Mặc kệ anh đấy.”

Sau đó cô cúi đầu tiếp tục ăn.

Đường Hạo Tuấn vẫn nhìn cô chằm chằm quyết không dời mắt.

Tống Vy giả vờ không biết, cứ mặc kệ anh nhìn.

Nhìn đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào. Hơn nữa, người nhìn là người đàn ông của cô chứ có phải người khác đâu.

Anh nhìn cô chứng tỏ anh để ý đến cô.

Tống Vy cứ tự tẩy não như thế, dần dần, cô cũng quen với việc bị Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm, thậm chí có lúc cô còn quay sang nhìn anh.

Anh cũng không tức giận mà chỉ cười cười nhìn cô. Thỉnh thoảng Đường Hạo Tuấn còn vươn tay lau vụn bánh trên khoé môi cô, động tác vừa dịu dàng vừa tràn ngập sự cưng chiều.

Lúc này, điện thoại của Đường Hạo Tuấn bỗng reo lên.

Anh không đặt tay lên lưng ghế của Tống Vy nữa, sau đó lấy điện thoại ra rồi nhìn một cái. Hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

Thấy thế, Tống Vy cũng không ăn nữa, cô quan tâm hỏi: “Sao thế, ai gọi vậy?”

“Trình Hiệp.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Sau khi tới đây, anh đã cho Trình Hiệp nghỉ hai ngày để cậu ta có thời gian ở bên cạnh Hạ Bảo Châu. Theo lý mà nói thì hai ngày nay cậu ta không phải đi làm nên không cần gọi cho anh chứ.”

“Vậy nên nếu lúc này anh ấy gọi cho anh thì chắc chắn đã có chuyện quan trọng xảy ra.” Tống Vy tiếp lời: “Được rồi, anh mau nghe máy đi.”

Cô vội giục.

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng rồi áp tai nhấc máy: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng Trình Hiệp truyền tới từ đầu bên kia: “Giám đốc, Kiều Phàm đã rời khỏi thành phố Giang rồi.”

“Hả?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Anh ta rời khỏi thành phố Giang rồi sao?”

“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu: “Lúc trước, tôi dẫn Bảo Châu đến bệnh viện thay thuốc. Vì chỗ bọn tôi khá gần bệnh viện số 3 nên bèn tới đó luôn. Sau đó thì nghe các bác sĩ nói chuyện, bảo rằng Kiều Phàm lại từ chức rời đi rồi. Sau đó, tôi liền điều tra hành trình của Kiều Phàm sau khi từ chức thì phát hiện anh ta đã mua vé máy bay đến nước M rồi.”

“Nói vậy thì anh ta đi nước M rồi?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.

“Đúng vậy, chắc hiện giờ đang trên máy bay.” Trình Hiệp trả lời.

Ngón tay thon dài của Đường Hạo Tuấn gõ nhẹ lên mặt bàn: “Có biết anh ta đến nước M để làm gì không?”

“Tạm thời vẫn chưa tra ra được. Nhưng anh ta từ chức rất vội vàng, mua vé máy bay cũng rất vội vàng nên tôi đoán chắc anh ta có việc gấp cần phải xử lý bên nước M. Nhưng cụ thể là gì thì tôi vẫn chưa biết, cần phải điều tra kỹ thêm.” Trình Hiệp ngẫm một lúc rồi nói.

Đường Hạo Tuấn hất cằm: “Vậy cứ điều tra thêm đi, nhất định phải tra ra Kiều Phàm đến đó làm gì, có liên quan tới nhà họ Giang không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK