Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra ông vẫn có chút hoài nghi tính chân thật trong lời nói của con gái, dù sao con gái hiện tại đã quên Kiều Phàm, đương nhiên, cũng không nghe ra giọng Kiều Phàm mới đúng.

Cho nên, làm sao cô chứng minh người bên đầu kia điện thoại là Kiều Phàm?

Dù người bên đầu kia nói mình là Kiều Phàm, cũng có khả năng là đang lừa cô.

Mẹ Giang nghe thấy câu hỏi của ba Giang, cũng vội gật đầu nhìn Giang Hạ: “Đúng vậy Hạ, thật sự là cậu ta sao? Có phải con nghe nhầm rồi không?”

Bây giờ bà vô cùng hi vọng thật sự là con gái nghe nhầm, người gọi không phải Kiều Phàm.

Như vậy, chuyện này chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, họ cũng không cần lo lắng sợ hãi.

Tuy nhiên, Giang Hạ lại đỏ mắt lắc đầu: “Sẽ không, con sẽ không nghe nhầm, anh ta nhất định là Kiều Phàm, mặc dù con đã quên anh ta, cũng không nhớ giọng nói anh ta, nhưng trong lòng con lại cảm thấy vô cùng sợ hãi giọng nói anh ta, vừa nghe thấy giọng anh ta con đã sợ hãi, hơn nữa anh ta cũng xem như biểu thị rõ ràng mình chính là Kiều Phàm.”

“Này…”

Ba Giang mẹ Giang nghe xong câu trả lời của con gái, không còn gì để nói nữa, chút hi vọng nhen nhóm cũng thoáng chốc bị dập tắt.

Mẹ Giang vội nhìn sang ba Giang: “Ông nó, ông nói bây giờ rốt cuộc nên làm thế nào?”

Bà chỉ là một người phụ nữ, gặp phải chuyện thế này liền hoảng, căn bản không biết nên làm gì, chỉ có thể ký thác tất hả hi vọng lên người chồng mình.

Ba Giang nhìn bà, lại nhìn con gái, cuối cùng siết chặt nắm tay thở dài: “Đã bị Kiều Phàm tìm thấy rồi, vậy cậu ta nhất định sẽ tới tìm chúng ta, chúng ta bây giờ muốn biết cậu ta làm sao biết phương thức liên lạc của Hạ, cũng không còn ý nghĩa gì nữa, điều chúng ta phải làm chính là nhanh chóng liên lạc với Vy Vy, nói chuyện này cho nó biết, xem Sếp Đường có phương pháp và sắp xếp gì.”

“Đúng đúng đúng, nên nói cho Vy Vy và Sếp Đường biết.” Mẹ Giang vội gật đầu.

Ba Giang lại nói: “Tôi đi liên lạc, bà ở với Hạ, ổn định cảm xúc con bé trước, nó bị dọa sợ hãi.”

Ông nhìn con gái, mắt đầy đau lòng.

Có thể không đau lòng sao?

Dù con gái đã quên Kiều Phàm, nhưng nghe thấy giọng cậu ta cũng vẫn bất giác cảm thấy sợ hãi.

Nghĩ là biết, lúc nhận được điện thoại của Kiều Phàm, con gái đã đối mặt với sợ hãi và áp lực thế nào.

“Được, tôi ở với Hạ, ông mau đi gọi điện thoại, chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi Kiều Phàm tìm tới.” Mẹ Giang vội nói.

Ba Giang ừ một tiếng, xoay người đi tới phòng khách, lấy điện thoại bàn, bấm gọi cho Tống Vy.

Tống Vy lúc này vừa cùng Trần Châu Ánh ăn sáng xong, chuẩn bị đến hội quán thi đấu, bắt đầu công việc hôm nay.

Nhưng vừa ra khỏi biệt thự, còn chưa kịp lên xe, điện thoại trong túi cô đã vang lên.

Tống Vy dừng bước, lấy điện thoại ra xem, thấy là số máy bàn của nhà họ Giang, mắt lóe lên kinh ngạc.

Trần Châu Ánh nhìn thấy, tò mò hỏi: “Sao vậy?”

Tống Vy nghi hoặc lắc đầu: “Không có gì, là Hạ gọi điện thoại tới.”

“Hạ?” Trần Châu Ánh không hiểu nhìn điện thoại cô: “Chỗ họ lúc này còn là nửa đêm đi, nửa đêm cô ấy không ngủ gọi điện thoại cho cậu làm gì? Còn nữa, sao không dùng điện thoại của mình, lại dùng điện thoại bàn gọi tới?”

“Không biết, có lẽ điện thoại có vấn đề đi, hơn nữa có lẽ cô ấy có việc nói với tớ, được rồi, dù thế nào, tớ nhận máy hỏi thử.” Tống Vy cười với cô ấy, ngón trỏ lướt màn hình điện thoại, nhận máy.

“Alo, Hạ.” Tống Vy đưa điện thoại tới bên tai, gọi một tiếng với đầu kia điện thoại.

Tuy nhiên, giọng nói bên đầu kia truyền tới lại không phải Giang Hạ, mà là một giọng nói già nua mệt mỏi: “Vy Vy, là chú.”

“Chú.” Tống Vy kinh ngạc thẳng người: “Sao chú lại gọi cho cháu? Có chuyện gì sao ạ?”

Đầu kia điện thoại, ba Giang liếc nhìn cửa phòng con gái sau lưng, bất lực thở dài: “Vy Vy, thực xin lỗi cháu, nếu không phải cả nhà chú thật sự hết cách, chú cũng không muốn liên lạc với cháu, không muốn làm phiền cháu nữa.”

Nghe thấy sự bất đắc dĩ trong lời nói của ba Giang, sắc mặt Tống Vy căng thẳng: “Chú, chú nói cho cháu biết, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Là Kiều Phàm.” Ba Giang siết chặt ống nghe, mặt ngập tràn phẫn hận: “Cậu ta tìm thấy chúng ta rồi.”

“Cái gì?” Tống Vy nghe thấy lời này, cả kinh, sắc mặt cũng thay đổi.

Trần Châu Ánh thấy vậy, vội hỏi: “Vy Vy, sao vậy?”

Tống Vy lắc đầu với cô ấy, xác nhận với đầu kia điện thoại: “Chú, chú nói thật sao? Phàm thật sự tìm thấy mọi người rồi?”

Trần Châu Ánh nghe thấy lời của cô, cũng kinh ngạc há to miệng: “Kiều Phàm tìm thấy Hạ rồi? Sao có thể?”

Tống Vy cắn môi, biểu thị cũng cảm thấy không thể nào, nhưng đây là lời ba Giang nói.

Ba Giang hẳn không đến mức lừa cô chuyện này, dù sao đây là chuyện liên quan tới an nguy của Hạ.

“Đúng vậy, cậu ta tìm thấy chúng ta rồi.” Ba Giang mệt mỏi thở dài.

Tống Vy siết chặt điện thoại: “Anh ta làm sao tìm thấy mọi người? Anh ta đã đến chỗ mọi người rồi sao?”

“Này thì không có.” Ba Giang lắc đầu: “Vừa rồi chú và dì cháu nghe thấy Hạ khóc, bèn tới hỏi tình hình, Hạ nói với chú, Kiều Phàm gọi điện thoại cho nó.”

Sắc mặt Tống Vy biến đổi: “Phàm biết số điện thoại của Hạ rồi? Chuyện này…anh ta làm sao biết?”

Phương thức liên lạc của Hạ đã thay đổi toàn bộ sau khi rời khỏi thành phố Giang, còn vì Đường Hạo Tuấn, thiết lập đủ loại hạn chế.

Cho nên, nếu không phải họ chủ động nói cho người khác biết, người khác căn bản không thể nào biết số điện thoại của Hạ là bao nhiêu.

Cho nên, Kiều Phàm rốt cuộc làm sao biết?

Ba Giang xoa mi tâm đáp: “Cụ thể chúng ta cũng không biết, Hạ cũng không rõ, nó chỉ nói Kiều Phàm đột nhiên gọi điện thoại cho nó, cho nên chú đoán, nhất định là có người nói cho Kiều Phàm biết, nếu không cậu ta không thể nào biết số điện thoại của Hạ chính xác như vậy.”

“Nói thì nói vậy, nhưng chú, chú chắc chắn thật sự là Phàm sao? Hạ bây giờ đã quên Phàm rồi, cô ấy cỏ thể nào nhận nhầm rồi không?” Tống Vy hi vọng hỏi.

Trần Châu Ánh ở bên cạnh liên tục gật đầu: “Quả thật có khả năng này.”

Tuy nhiên, ba Giang bên đầu kia điện thoại lại cười khổ: “Vy Vy, chú biết ý của cháu, thực không giấu diếm, chú và dì cháu cũng từng nghi ngờ có phải Hạ nhầm rồi không, nhưng Hạ rất chắc chắn nói nó tuyệt đối không nhầm, người đó quả thực là Kiều Phàm, Hạ nói, nó nghe thấy giọng cậu ta, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi, chú nghĩ, một người dù đã quên đối phương là ai, nhưng cảm giác với đối phương vẫn tồn tại, nếu đối phương thật sự không phải Kiều Phàm, phản ứng của Hạ, không thể nào rõ ràng như vậy.”

Lúc này, Tống Vy không nói nữa.

Có lẽ, người bên đầu kia điện thoại, thật sự là Kiều Phàm.

“Vy Vy, mặc dù bây giờ Kiều Phàm vẫn chưa tới tìm chúng ta, nhưng chú biết, cậu ta nhất định sẽ tới, có lẽ bây giờ đang trên đường rồi, cho nên Vy Vy, chú thật sự không còn cách nào nữa, cháu nhờ Sếp Đường giúp chúng ta, để chúng ta nhanh chóng rời đi nơi này, được không?” Đầu kia điện thoại, ba Giang khẩn cầu nói.

Tống Vy nghe mà trong lòng không biết là cảm giác gì, gật đầu đáp: “Chú yên tâm đi, cháu sẽ liên lạc với Hạo Tuấn, mọi người đợi một chút, phía mọi người vẫn còn là đêm tối, có lẽ Phàm vẫn chưa tới, cháu sẽ nhanh chóng liên lạc với Hạo Tuấn, một khi có kết quả, lập tức thông báo cho mọi người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK