Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển nhật ký này ghi chép lại rất nhiều thứ, bao gồm toàn bộ cảm xúc hỉ nộ ái ố của Đường Hạo Minh.

Trong nhật ký, anh ta chất vấn tại sao vợ chồng Đường Mãnh lại không yêu anh ta, có phải vì anh ta không ngoan, không nghe lời nên họ mới không thích đứa con trai này không.

Về sau, khi Đường Hạo Minh được tám chín tuổi, dường như anh ta đã từ bỏ vợ chồng Đường Mãnh, nhật ký bắt đầu không nhắc tới họ nữa mà chuyển sang cha mẹ của Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Minh viết rất rõ ràng chi tiết cha mẹ Đường Hạo Tuấn đã quan tâm anh ta thế nào, đối xử với anh ta tốt ra sao.

Ngay cả Tống Vy cũng có thể nhận ra khi viết về cha mẹ chồng của cô, tâm trạng Đường Hạo Minh vui sướng cỡ nào, đó là niềm vui tới từ tận đáy lòng, không nỡ xa rời.

Thế nên giai đoạn này, hẳn Đường Hạo Minh đã xem cha mẹ chồng của cô như cha mẹ ruột của mình.

Tận đến năm Đường Hạo Minh mười hai tuổi, lần đầu tiên Tống Vy nhận ra sự thấp thỏm và lo âu ẩn trong từng hàng chữ của Đường Hạo Minh.

Đường Hạo Minh viết trong nhật ký rằng cha mẹ chồng của cô cố ý nhận Đường Hạo Tuấn về nuôi dưỡng bên cạnh họ, anh ta vô cùng sợ hãi, sợ rằng sau khi Đường Hạo Tuấn trở về, chú và thím hai sẽ không còn đối xử tốt với đứa cháu trai như anh ta giống như con trai ruột nữa.

Vì thế, Đường Hạo Minh kể rằng anh ta đã chạy tới chỗ ông nội trù tính một chuyện gì đó, khiến ông nội tiếp tục giữ Đường Hạo Tuấn ở lại nước ngoài.

“Lo được lo mất chính là như vậy đi.” Tống Vy nhịn không được cảm thán một câu.

Từ nhỏ Đường Hạo Minh đã không được nhận tình yêu thương của cha mẹ, nên khi cha mẹ chồng đối xử tốt với anh ta, anh ta mới không nhịn được mà nắm chặt như cọng rơm cứu mạng, cũng sợ nếu Hạo Tuấn trở về, anh ta sẽ biến trở về thành đứa nhỏ không nơi nương tựa kia.

Vừa đáng giận lại vừa đáng thương.

Tống Vy bất lực vỗ trán, tay vuốt nhẹ quyển nhật ký.

Đường Hạo Minh ghi chép lại rằng Đường Hạo Tuấn thành công bị giữ lại ở nước ngoài, không thể về nước, anh ta lúc này cũng yên tâm, tiếp tục hưởng tình yêu và sự quan tâm chăm sóc tới từ cha mẹ chồng.

Trước khi cha mẹ chồng qua đời, tình cảm Đường Hạo Minh dành cho mẹ chồng vô cùng bình thường, cũng thật lòng xem hai người giống như cha mẹ ruột của mình.

Chỉ là vào năm Đường Hạo Minh mười ba tuổi, tin cha mẹ chồng qua đời đã tác động rất lớn tới Đường Hạo Minh. Sau khi biết tin, anh ta đã sốc đến lên cơn sốt cao phải nhập viện ngay. Sau vài ngày hôn mê trong bệnh viện, cuối cùng Đường Hạo Minh cũng tỉnh lại, cũng từ đó, tính cách anh ta hoàn toàn thay đổi.

Trong một trang nhật ký, Đường Hạo Minh kể lại rằng bản thân thường xuyên nằm mơ thấy thím hai.

Bởi vì quá tưởng niệm thím hai, nên tình cảm trong anh ta cũng dần dần biến chất.

Vậy nên, đây mới là nguyên nhân chân chính tại sao Đường Hạo Minh lại yêu mẹ chồng của cô, thật đúng là giống với những gì Phàm từng nói.

“Thật là đáng buồn……” Tống Vy thở dài một tiếng, sau đó lại tiếp tục lật xem.

Trong thư phòng.

Đường Hạo Tuấn nghe Trình Hiệp báo cáo xong thì gật đầu: “Cứ làm theo những gì cậu nói đi, có kết quả thì báo ngay cho tôi. Nếu kế hoạch lần này thành công, năm sau tôi sẽ sắp xếp cho cậu xuống chi nhánh.”

Nghe vậy, hai mắt Trình Hiệp toả sáng lấp lánh: “Cảm ơn tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành kế hoạch, sẽ không khiến anh thất vọng đâu.”

Điều tới chi nhánh… đó chính là mơ ước của anh ta.

Mặc dù làm thư ký cho giám đốc rất tốt, nhưng được điều đi làm giám đốc quả lý cả một chi nhánh còn tốt hơn.

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, “Còn chuyện gì nữa không?”

“Còn một việc, chỉ là tôi không biết có nên nói hay không.” Trình Hiệp đẩy mắt kính, có hơi do dự.

Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta: “Chuyện gì?”

“Là về Đường Hạo Minh và mợ chủ.” Trình Hiệp trả lời.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Đường Hạo Minh và Tống Vy?”

“Đúng vậy.” Trình Hạo gật đầu: “Lúc trước anh từng nói, Đường Hạo Minh có loại tình cảm đó với mợ chủ. Nhưng hôm nay, chúng ta lại biết được rằng, Đường Hạo Minh cũng ôm tâm tư đó với mẹ anh, nên lúc trở về tôi đã suy nghĩ cẩn thận một hồi, sau đó phát hiện ra một điểm rất đáng kinh ngạc.”

“Là gì?” Đường Hạo Tuấn mím môi.

Đúng vậy, lúc đầu là Lâm Giai Nhi nói cho anh biết chuyện Đường Hạo Minh thích Tống Vy.

Lý do anh tin vào chuyện này cũng là do thái độ của Đường Hạo Minh đối với Tống Vy rất đặc biệt.

Nhưng hiện tại, anh không thể xác định rốt cuộc Đường Hạo Minh có thích Tống Vy thật hay không.

“Là đôi mắt của mẹ anh và mợ chủ. Tổng giám đốc, anh không nhận ra rằng đôi mắt của hai người gần như giống nhau như đúc sao?” Trình Hiệp nhìn Đường Hạo Tuấn, nhắc nhở.

Anh ta chưa từng gặp mẹ của tổng giám đốc, lúc anh ta trở thành thư ký của tổng giám đốc, mẹ của anh đã qua đời gần mười năm.

Nhưng anh ta từng nhìn thấy ảnh chụp của bà rất nhiều lần, trước kia trên bàn làm việc của tổng giám đốc luôn để ảnh của bà, mãi về sau mới cất đi.

Thế nên anh ta nhớ rất rõ dung mạo của mẹ tổng giám đốc. Tuy trông bà không đẹp như mợ chủ, nhưng đôi mắt đó thật sự là giống mợ chủ y như đúc.

Chuyện này Anh ta đã phát hiện từ lâu, chỉ là không nói ra mà thôi.

Bởi vì anh ta tưởng rằng tổng giám đốc đã nhận ra điểm này từ sớm rồi, và lý do anh yêu mợ chủ cũng là vì đôi mắt ấy.

Nhưng đến tận lúc này anh ta mới phát hiện mọi chuyện không phải như vậy.

Nghe thấy lời Trình Hiệp nói, con ngươi Đường Hạo Tuấn co lại.

Đôi mắt của mẹ và Tống Vy giống nhau?

Anh vội vàng mở ngăn tủ, lấy một tấm ảnh của mẹ ra xem. Nhìn đôi mắt cười của mẹ, lại so sánh với ảnh của Tống Vy, anh bàng hoàng nhận ra đúng là vậy thật.

Bàn tay cầm ảnh chụp của Đường Hạo Tuấn bỗng siết lại.

Hai đôi mắt tương tự đến vậy, thế mà bây giờ anh mới phát hiện.

“Tổng giám đốc.” Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Đường Hạo Tuấn, Trình Hiệp cẩn thận mở miệng: “Anh nói, có phải Đường Hạo Minh xem mợ chủ như… thế thân không?”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím chặt, giọng nói rét lạnh cất lên: “Chuyện này không được truyền ra ngoài.”

“Đã rõ.” Trình Hạo gật đầu đáp ứng.

Đường Hạo Tuấn mỏi mệt nhéo mày: “Cậu về trước đi.”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu lần nữa sau đó xoay người rời đi.

Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Đường Hạo Tuấn.

Anh cúi đầu, mái tóc không được vuốt kéo chải chuốt cũng rũ xuống, che khuất đôi mắt anh, hơn nửa gương mặt chìm trong bóng tối, không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh lúc này.

Nhưng áp suất thấp toả ra quanh người anh đã nói lên rằng tâm trạng của anh lúc này cực kỳ tệ, anh đang tức giận tột độ.

Tốt.

Đường Hạo Minh thật đúng là rất tốt.

Chẳng những ôm tâm tư xấu xa này với mợ của mình, còn dám xem vợ anh là thế thân.

Thật sự đáng chết!

Rầm!

Đường Hạo Tuấn đấm một cú thật mạnh xuống bàn, bởi vì dùng quá nhiều sức, phần da mỏng chỗ khớp ngón tay trực tiếp nứt ra, máu tươi rỉ thành dòng, nhỏ xuống bàn.

Nhưng hình như anh không cảm thấy đau, thẫn thờ đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng, đi về phía phòng ngủ.

Tống Vy còn đang ngồi xem nhật ký, nghe được tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn lại.

Nhìn thấy chồng mình đã quay về, cô vui mừng chuẩn bị gọi anh một tiếng thì bỗng nhận ra tâm trạng của anh không đúng chút nào. Nụ cười trên môi tắt ngúm, cô hỏi: “Hạo Tuấn, anh làm sao vậy?”

Cô đặt quyển nhật ký lên đầu giường, đứng dậy bước về phía anh.

Sắc mặt của anh không tốt chút nào, không khí quanh thân cũng trở nên lạnh lẽo, âm u, vừa nhìn đã biết là đã xảy ra chuyện gì đó khiến anh tức giận rồi.

Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, môi mỏng giật giật, tựa như muốn nói gì đó.

Nhưng Tống Vy không đợi anh mở miệng đã nhìn thấy đôi tay đầy máu của anh, hoảng hốt hét lên.

“Hạo Tuấn, tay anh bị làm sao vậy?”

Tống Vy vội vàng nâng tay anh lên kiểm tra, phát hiện bị trầy da, khuôn mặt nhỏ cau lại: “Hạo Tuấn, có phải anh dùng tay đập thứ gì không?”

Đường Hạo Tuấn không trả lời, chỉ ôm chặt cô vào trong lòng, đầu vùi sâu vào hõm vai cô.

Tống Vy ngẩn người, sau đó nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, dịu dàng hỏi nhỏ: “Chồng à, rốt cuộc anh bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho em biết đi, anh như vậy em lo lắng lắm.”

Nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô, Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu lên: “Đường Hạo Minh xem em là thế thân của mẹ anh.”

“Cái gì?” Tống Vy sửng sốt: “Thế thân?”

“Lúc trước anh cứ tưởng người Đường Hạo Minh yêu là em, nhưng vừa nãy Trình Hiệp nói với anh, đôi mắt của em cùng mẹ anh như đúc……”

Nghe đến đây, Tống Vy đã hiểu ra mọi chuyện, môi cô run lên: “Ý anh là vì đôi mắt của em giống mẹ nên Đường Hạo Minh mới bám theo em ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK