Lông mày Đường Hạo Tuấn càng nhíu chặt lại: “Tôi không lừa dối em.”
“Được rồi, tôi không muốn tranh cãi với anh về những chuyện này, anh đi ra ngoài đi.” Tống Vy day day ấn đường, chỉ cảm thấy đầu lại bắt đầu đau.
Đường Hạo Tuấn thấy vẻ đau đớn trong mắt cô, sắc mặt căng thẳng, lập tức tiến về trước, muốn biết cô bị sao vậy, kết quả lại ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông trên người cô.
Đây không phải mùi bạc hà mà anh vẫn dùng mà là một mùi hương của biển cả.
Trên người cô có mùi nước hoa của người đàn ông khác.
Con mắt Đường Hạo Tuấn đỏ ngầu, túm lấy cổ tay Tống Vy, đè cô xuống giường: “Nói, em đi gặp ai?”
“Hả?” Tống Vy không để ý tới sự choáng váng sau khi bị anh đè lên, ánh mắt nhìn anh vừa nghi ngờ, không tin, vừa mờ mịt không hiểu gì: “Anh đang nói cái gì vậy, tôi không gặp ai cả!”
Đường Hạo Tuấn cười khẩy: “Nếu như em không gặp ai vậy thì sao trên người em có thể có mùi nước hoa của tên đàn ông khác được!”
Mùi nước hoa gì?
Tống Vy sững sờ, sau đó hơi cúi đầu ngửi ngửi.
Đúng là có.
Hơn nữa, đây là mùi Kiều Phàm hay xịt.
Xem ra đã ám vào lúc Kiều Phàm đỡ cô khi đầu cô bị đau.
“Chuyện này không liên quan gì đến anh hết.” Tống Vy quay đầu sang chỗ khác, không muốn trả lời.
Nếu như cô nói là Kiều Phàm thì sợ rằng người đàn ông này sẽ càng tức giận hơn.
Dù sao thì người anh ghét nhất chính là Kiều Phàm.
Nhưng Tống Vy không biết rằng cô không nói, cũng khiến cho Đường Hạo Tuấn càng tức giận hơn.
Bàn tay anh túm lấy cổ tay cô dùng sức nắm chặt lại, Tống Vy đau đớn kêu lên thành tiếng.
Nếu như là trước kia, nhìn thấy cô đau đớn thì anh sẽ buông cô ra.
Nhưng bây giờ Đường Hạo Tuấn đã bị sự đố kỵ và phẫn nộ làm đầu óc không còn tỉnh táo, chẳng những anh không buông ra mà trái lại còn dùng sức mạnh hơn ép chặt tay cô xuống giường.
“Tống Vy, em muốn ngoại tình à?” Giọng điệu Đường Hạo Tuấn vô cùng lạnh lẽo nói.
Tống Vy trừng to mắt: “Đường Hạo Tuấn, sao anh có thể nghĩ về tôi như vậy?”
“Vậy em nói cho tôi biết vì sao trên người em lại có mùi nước hoa của thằng khác hả? Nếu như em không có tiếp xúc cơ thể với thằng kia thì trên người em tuyệt đối sẽ không ám phải.” Đường Hạo Tuấn lớn tiếng nói.
Tống Vy vừa đau lòng vừa tức giận nói: “Đúng đấy, tôi có tiếp xúc cơ thể với anh ta, nhưng đó là do tôi sắp ngã thì anh ta lo lắng cho tôi, đỡ tôi thôi. Giữa chúng tôi vô cùng trong sạch, không hề xấu xa như những gì anh nghĩ. Trái lại giữa anh và Lâm Giai Nhi có trong sạch hay không còn chưa chắc đâu.”