Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phản ứng của Giang Hạ không quá ngoài ý muốn của Tống Vy 

Kiều Phàm trước đây đối xử với Hạ như vậy, lãnh đạm như vậy, mười mấy năm phớt lờ, còn có việc phá thai trước đây. 

Cộng tất cả những chuyện này lại, đủ để khiến trái tim một người phụ nữ tràn ngập thương tích, dù người phụ nữ này bây giờ đã quên tất cả quá khứ, nhưng nghe những người bên cạnh miêu tả về Kiều Phàm, Hạ cũng sẽ không có bao nhiêu hảo cảm với anh ta. 

Cho nên, Hạ không tin Kiều Phàm hiện tại yêu cô ấy, còn muốn ở bên cô ấy cũng là điều rất bình thường. 

“Được rồi, có lẽ hiện tại Phàm vẫn chưa chính thức biểu đạt với cậu ý muốn ở bên cậu, cậu cứ xem như không biết đi” Tổng Vy nhún vai nói. 

Giang Hạ không trả lời. 

Tổng Vy cũng không giận, cười, lại nói: “Còn nữa nha Hạ, tớ muốn hỏi cậu, nếu sau này Phàm thật sự biểu đạt ý muốn ở bên cậu, cậu.” 

“Tớ sẽ không đồng ý!” Giang Hạ không chút do dự trả lời. 

Tống Vy chớp mắt: “Tại sao?” 

Giang Hạ cắn môi đáp: “Những tổn thương trong quá khứ sẽ không vì anh ta muốn ở bên tớ mà biến mất, hơn nữa con người anh ta tính tình quái gở, cậu vĩnh viễn không thể nhìn thấy trong lòng anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì, ở bên người như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất mệt, cho nên tớ tuyệt đối không thể nào ở bên anh ta, tớ không muốn sống những ngày tháng suy đoán tâm tư anh ta, đoán không trúng thì phải nhìn sắc mặt anh ta, hơn nữa trước đây anh ta không tốt với tớ, ở bên nhau, anh ta sẽ tốt với tớ sao?” 

“Chuyện này." Tống Vy không nói nữa. 

Quả thực, những tổn thương của quá khứ bày ngay trước mặt, không thể vì hiện tại động lòng mà phớt lờ như không thấy. 

Suy nghĩ của Hạ là đúng. 

“Được rồi, cậu nghĩ vậy là đúng, tớ cũng không khuyên cậu gì cả, cũng không nói giúp Phàm, tớ chỉ muốn biết thái độ thật sự của cậu đối với Phàm, cậu đã không 

có ý này, vậy sau này nếu Phàm thật sự triển khai theo đuổi cậu, cậu nhất định phải vững vàng, biết chứ? Thực ra tớ rất sợ cậu không vững lòng, dù sao trước đây tình cảm của cậu đối với phàm nóng bỏng cỡ nào tớ đều nhìn thấy” Tống Vy thở dài. 

Giang Hạ gật đầu: “Tớ biết, yên tâm đi Vy Vy” 

“Vậy thì tốt” Tống Vy cũng nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cười đáp lại. 

Sau đó, hai người lại nói chút chuyện khác, mới cúp điện thoại. 

Giang Hạ đặt điện thoại xuống, nhìn ngoài cửa sổ thở dài, dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, tựa như đã ngủ. 

Nhưng ngủ không bao lâu, cửa phòng bệnh bị gõ vang. 

Giang Hà mở mắt nhìn về phía cửa, mở miệng: “Mời vào” 

Cửa mở ra, người vào không phải bác sĩ mà cô đinh ninh, mà là Kiều Phàm cô vừa nhắc với Tống Vy. 

Đại khái là vì những lời Tống Vy nói, lúc Giang Hạ nhìn thấy Kiều Phàm, trái tim bất giác đập tăng tốc, ánh mắt cũng có chút chột dạ không dám nhìn anh, liên dứt khoát rũ mắt, không đối diện với anh. 

Kiều Phàm thấy cô như vậy cũng không nghĩ nhiều, dù sao mấy ngày cô lúc đối mặt với anh, cô căn bản đều rũ mắt như vậy. 

“Anh Kiều, sao anh lại tới?" Giang Hạ mở chăn, muốn xuống giường chào hỏi anh. 

Nhưng Kiều Phàm đi tới bên giường, ấn vai cô: “Không cần, em nằm là được rồi, tôi đến tìm em, nói vài lời với em” 

“Lời gì?” Giang Hạ cầm chắn ngẩng đầu nhìn anh, mắt có chút mê man, ngây ngốc, nhìn có chút đáng yêu. 

Ánh mắt Kiều Phàm lóe lên, vươn tay ra, muốn sờ mặt cô. 

Nhưng Giang Hạ lại cho rằng anh muốn ra tay với cô, mắt lóe lên kinh sợ, vội kéo chăn lên cao, chặn tay anh. 

Nhìn thấy hành động này của cô, con người Kiều Phàm co rụt, tay cũng cứng đờ trên không, mãi không thả xuống. “Em... Thật lâu sau, anh mới mở miệng nói ra một chữ, nhưng giọng lại vô cùng gian nan. 

Vì lúc này, trong lòng anh rất không bình tĩnh. 

Anh có thể nhìn ra, vừa rồi cô lại đang sợ anh, động tác đó của cô lại là sợ anh đánh cô. 

Ở trong lòng cô, Kiều Phàm anh chính là một người đàn ông đánh phụ nữ sao? 

Đừng nói bây giờ anh không có suy nghĩ đánh cô, dù là trong quá khứ, anh chán ghét cô như vậy, cũng chưa từng ra tay với cô, chỉ là lúc biết cô mang thai, ép buộc kéo cô đến phòng phẫu thuật, nhưng cũng chưa từng ra tay. 

Sao bây giờ cô lại cho rằng anh sẽ ra tay với cô chứ? 

Kiều Phàm mím chặt môi, hơi thở quanh người lạnh lẽo. 

Giang Hạ đợi mãi không thấy bạt tai rơi xuống, cũng ý thức tới gì đó, từ từ kéo chăn xuống, ngẩng đầu nhìn sang. 

Thấy Kiều Phàm khẽ rũ mắt, sắc mặt không tốt lắm, bất giác rụt cổ. 

Rất rõ ràng, có ý thức tới mình có lẽ đã hiểu lầm anh. 

Nhất thời, trong lòng Giang Hạ ít nhiều có chút thấp thỏm và ngượng ngùng, mấp máy môi, ngại ngùng mở miệng: "À...anh Kiều, tôi.” 

“Không sao” Kiều Phàm cũng hồi thần, thản nhiên đặt tay xuống, dời đề tài: “Mấy ngày tiếp đây, tôi có lẽ sẽ tạm thời rời khỏi nơi này” 

“Hả?” Giang Hạ sững sốt, liền hỏi: “Rời khỏi?” 

“Ừ” Kiều Phàm gật đầu. 

Trong lòng Giang Hạ cực kỳ vui mừng, nhưng trên mặt lại không chút biểu cảm, chỉ có chút nghi hoặc không hiểu: “Tại sao vậy? Vết thương của anh còn chưa khôi phục mà? Xương cũng chưa lành hẳn nữa?” 

“Phải đi giúp Đường Hạo Tuấn” Kiều Phàm xoay người, đi tới chiếc ghế không xa ngồi xuống đáp. 

Giang Hạ nghiêng đầu: “Giúp Đường tổng?” 

Kiều Phàm ừ một tiếng: “Đường Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh sắp tiến hành quyết chiến cuối cùng, nể mặt Tống Vy, tôi sang giúp Đường Hạo Tuấn, lỡ Đường 

Hạo Tuẩn bị Đường Hạo Minh làm bị thương, tôi còn có thể cứu anh ta” 

“Thì ra là vậy” Giang Hạ gật đầu. 

Đối với trận quyết đầu giữa Đường Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh, cô không quá kinh ngạc. 

Vì người ngoài như cô cũng có thể nhìn ra, hai anh em họ này là thù địch sống chết, mặc dù hiện tại còn chưa có gì, nhưng sớm muộn cũng có một trận quyết đấu. 

Bây giờ chỉ là quyết đấu sắp đến mà thôi. 

“Vậy anh Kiều” Hai tay Giang Hạ cầm lan can giường bệnh, khẩn cầu nhìn anh: “Anh nhất định phải giúp Đường tổng, tuyệt đối đừng để Đường tổng bị thương hoặc là...dù sao Đường tổng cũng là chồng của Vy Vy, nếu Đường tổng xảy ra chuyện, Vy Vy đau khổ biết bao” 

Kiều Phàm nhìn dáng vẻ cô nói chuyện thay Đường Hạo Tuấn, môi mỏng mím lại, trong lòng rất không thoải mái: “Tôi sẽ cố hết sức giúp Đường Hạo Tuấn, nhưng tôi thì sao?” 

“Anh?” Giang Hạ chớp mắt, rõ ràng không hiểu ý của anh lắm. 

Sắc mặt Kiều Phàm khẽ trầm xuống: “Không sai, là tôi, quyết đấu giữa hai người này, tuyệt đối là chết và sống, vô cùng hung hiểm, tôi qua đó, đương nhiên là người phía Đường Hạo Tuấn, em cảm thấy Đường Hạo Minh sẽ bỏ qua cho người của Đường Hạo Tuấn sao? E là không đi, Đường Hạo Minh tuyệt đối sẽ đối phó cả tôi, mà vết thương của tôi bây giờ chưa lành, đã tham dự chiến đấu giữa hai người này, lỡ tôi bị thương, hoặc là chết ở đó thì sao? Giang Hạ, em không lo lắng cho tôi? Không cầu nguyện tôi bình an quay lại?” 

Giang Hà mở mở miệng: “Tôi...” 

Sắc mặt Kiều Phàm ngày càng âm trầm: “Nói, sao không nói nữa? Chẳng lẽ em không hi vọng tôi quay lại?” 

“Không không không” Giang Hạ vội xua tay lắc đầu: “Tôi không phải có ý này, tôi chỉ là...chỉ là vì giữa chúng ta không có quan hệ gì, tôi không có lập trường để khẩn cầu anh quay lại, cho nên tôi.” 

Sắc mặt Kiều Phàm tốt hơn nhiều: “Cho nên em mới không biết làm sao trả lời, đúng chứ?” 

Giang Hạ gật đầu: “Cũng gần vậy đi” Đây chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác, cô quả thực không hi vọng anh quay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK