Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra rõ.” Mạnh Ngọc nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

Đường Hạo Tuấn không nói chuyện, nhìn thấy Mạnh Ngọc rút một bao thuốc ra, cũng muốn một điếu rồi châm lửa, lặng lẽ hút.

Anh đã rất lâu không hút thuốc rồi, từ sau khi Tống Vy mang thai thì không hút nữa.

Nhưng lần này, dì Vương suýt nữa xảy ra chuyện, khiến tâm trạng của anh rất tồi tệ.

Mạnh Ngọc cũng châm một điếu, đứng ở bên cạnh anh, cùng anh hút thuốc.

Một lát sau, hút hết điếu thuốc, điện thoại của Mạnh Ngọc đổ chuông.

Anh ta rút điện thoại ra xem: “Dạo gần đây bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân bệnh nặng, chắc là gọi tôi qua họp, thương lượng vấn đề phẫu thuật như thế nào, tôi qua đó trước.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, ừ một tiếng.

Mạnh Ngọc ném đầu thuốc đi, nhấc chân rời đi.

Đường Hạo Tuấn lại ngây ra đó một lúc, nghe thấy trong phòng bệnh có động tĩnh, ý thức được dì Vương có thể tỉnh rồi, anh mở cửa đi vào.

“Cậu chủ.” Dì Vương có hơi suy nhược gọi anh một tiếng.

Đường Hạo Tuấn biết bà ta như vậy là do di chứng của thuốc mê, khẽ ấn tay: “Dì Vương dì nằm xuống đi, đừng ngồi dậy.”

Dì Vương nghe anh nói như vậy, cũng nằm trở lại: “Không biết làm sao, tôi đột nhiên cảm thấy cả người mất sức, đầu còn hơi choáng.”

“Dì bị người ta hạ thuốc mê.” Đường Hạo Tuấn ngồi ở bên cạnh giường bệnh đáp.

Dì Vương sửng sốt: “Thuốc mê?”

“Không sai.”

“Ai... ai hạ thuốc tôi? Tại sao muốn hạ thuốc mê một bà già như tôi?” Dì Vương mặt mày mờ mịt.

Bà ta không cho rằng một bà lão như mình có chỗ nào đáng để hạ thuốc mê, tóm lại không thể còn có ai nhìn trúng sắc đẹp của bà lão như bà ta nữa?

Vừa nghĩ tới khả năng này, dì Vương không nhịn được mà rùng mình.

Đường Hạo Tuấn không biết bà ta đang nghĩ điều gì, mấp máy môi khẽ nói: “Tạm thời còn chưa rõ, người đó đã đưa đến cục cảnh sát rồi, tin chắc rất nhanh sẽ có kết quả.”

Anh không định nói cho dì Vương, bà bị hạ thuốc mê là bởi vì có người muốn giết bà.

Dù sao tuổi tác lớn như vậy rồi, không chịu được kinh sợ, ngộ nhỡ bị dọa mà xảy ra chuyện không hay thì cũng không tốt, vẫn là giấu đi thì tốt hơn.

Dì Vương gật đầu, ý bảo đã biết: “Vậy được, đợi có kết quả, cậu chủ nhất định đừng tha cho người đó, vậy mà động tâm với một bà lão như tôi, thật là biến thái.”

Nghe thấy lời này, khóe miệng của Đường Hạo Tuấn giật giật, rõ ràng dì Vương đã hiểu lầm rồi, trong mắt vụt qua ý cười, nhanh chóng biến mất: “Được.”

Lúc này, con dâu của dì Vương đến rồi.

Đường Hạo Tuấn không có ở lại lâu, đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, anh còn đặc biệt kêu người quản lý sắp xếp mấy vệ sĩ tới, canh ở cửa phòng bệnh của dì Vương, bảo vệ sự an toàn của dì Vương.

Như vậy, cho dù Mạnh Ngọc không hoàn toàn lôi ra được những kẻ khác, sự an toàn của dì Vương cũng được bảo đảm.

Buổi tối, bên phía cục cảnh sát cuối cùng cũng truyền tin tức tới.

Bác sĩ đó quả thật không phải bác sĩ thật, là một sát thủ, có điều không phải chuyện nghiệp, chỉ là một tên nghiệp dư, nhưng cũng từng giúp một số người có tiền hại một số người.

Người này quả thật là Đường Hạo Minh phái đến giết dì Vương, bởi vì Đường Hạo Minh nghi ngờ dì Vương đã nhìn thấy mặt của anh ta, cho nên muốn hạ thủ với dì Vương.

Tuy nhiên điều mà Đường Hạo Minh không biết là dì Vương sớm đã nói chuyện nhìn thấy mặt anh ta ra, bây giờ muốn giết dì Vương, cũng quá muộn rồi.

Huống chi, tên sát thủ đó cũng thất bại rồi.

Có điều có một điểm khiến Đường Hạo Tuấn cảm thấy tin tức hữu dụng, đó chính là sát thủ đã đích thân gặp mặt giao dịch với Đường Hạo Minh.

Sát thủ nói ra địa điểm giao dịch, là một nhà kho xa xôi của thành Bắc.

Có lẽ, đám người Đường Hạo Minh trốn ở đó.

Đám người Đường Hạo Minh cũng chỉ có thể trốn ở một vài nơi xa xôi hẻo lánh, không dám xuất hiện ở trong thành phố, cho dù xuất hiện, cũng không thể ở lâu, nếu không sẽ bị anh bắt được.

Chỉ có ngoài thành phố, nơi ít người, nơi ít camera mới thích hợp cho đám người Đường Hạo Minh ẩn nấp, bởi vì một khi nghe thấy động tĩnh thì có thể lập tức chạy trốn, nhưng trong thành phố thì khác, một khi có người đuổi theo, muốn trốn cũng không trốn được.

“Tổng giám đốc, nhà kho đó chúng ta cần đi kiểm tra không?” Người quản lý đứng ở đối diện bàn làm việc của Đường Hạo Tuấn hỏi

Đường Hạo Tuấn ma sát ngón tay, dường như đang trầm ngâm gì đó.

Một lúc sau, anh cuối cùng mở miệng: “Đương nhiên.’

“Nhưng ngộ nhỡ là một cái bẫy thì phải làm sao?” Người quản lý có hơi lo lắng.

Anh ta chính là sợ nhà kho đó là tên sát thủ đó cố ý nói ra, vì để dụ bọn họ tới.

Nếu thật sự là như vậy, vậy bọn họ không phải cắn câu rồi sao?

Đường Hạo Tuấn biết người quản lý đang nghĩ cái gì, anh nhếch môi: “Cho dù là cái bẫy, chúng ta cũng phải xông thử.”

Mục tiêu lớn nhất hiện nay của anh chính là bắt được hai ma quỷ là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi.

Vậy nên cho dù đây thật sự là cái bẫy, chỉ cần có một chút khả năng, anh cũng phải thử.

Anh đã không thể tiếp tục ngồi chơi chết nữa, mãi không tìm được bọn họ, sự an toàn của Tống Vy và hai đứa trẻ sẽ luôn không thể khiến anh yên tâm.

“Đi sắp xếp đi, ngày mai đến bên đó một chuyến.” Đường Hạo Tuấn day huyệt thái dương rồi căn dặn.

Người quản lý gật đầu: “Được.”

Sau đó, anh ta bèn rời đi.

Một mình Đường Hạo Tuấn ngồi ở trong phòng sách yên tĩnh, ngón tay đan vào nhau, đầu hơi cúi xuống, không biết đang nghĩ điều gì.

Một lúc sau, anh đứng dậy, đè nén sự bất an trong lòng xuống, trở lại phòng của anh và Tống Vy.

Lúc này ở nước ngoài trời vừa sáng.

Tống Vy là bị cuộc gọi video call của Đường Hạo Tuấn đánh thức.

Cô dụi mắt ngồi dậy, mở video lên, nhìn người đàn ông trong video, cô khẽ mỉm cười: “Chào buổi sáng chồng.”

“Chào buổi sáng, đánh thức em rồi sao?” Đường Hạo Tuấn thấy cô gái tóc có hơi rối, mắt cũng không mở rõ, hỏi với giọng dịu dàng.

Tống Vy lắc đầu, dịch về sau, dựa vào đầu giường: “Không có em cũng sắp dậy rồi.”

Nói rồi, cô khẽ vặn eo.

Đường Hạo Tuấn thấy cô bởi vì vặn eo mà lộ ra khuôn ngực trắng nõn, ánh mắt không khỏi tối lại, cổ họng cũng có chút khô khốc, giọng nói cũng khàn: “Anh nhớ em rồi.”

Từ sau khi cô mang thai, anh phát hiện chỗ đó của cô lớn hơn trước một chút.

Tống Vy mới đầu cũng muốn nói mình cũng nhớ anh, tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt của anh dừng trên người mình, cô lập tức hiểu, nhớ của anh còn có tầng ý nghĩa khác thì không khỏi vừa tức vừa buồn cười, chỉnh lại áo rồi lườm anh: “Lưu manh!”

Môi của anh hơi cong lên, cũng không tức giận, di chuyển ánh mắt lên mặt cô: “Được rồi, mau đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng đi.”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn đáp.

Kết thúc cuộc gọi, anh để điện thoại xuống, sự dịu dàng trên mặt dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo thấu xương.

Anh cũng không định nói chuyện dì Vương suýt bị hại chết cho Tống Vy, cũng sợ dọa cô, gây ảnh hưởng tới cô và con.

Ngoài ra chính chuyện này, anh cũng không định làm lớn.

Đếm hôm đó, Đường Hạo Tuấn gần như không ngủ được.

Sáng hôm sau, người quản lý tìm tới cửa: “Tổng giám đốc, mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh cũng muốn đi sao?”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Đương nhiên.”

Một nhóm mười mấy người lái mấy chiếc xe chống đạn đã qua cải tạo xuất phát, chạy về phía nhà kho ở thành Bắc.

Khi đến nhà kho thì đã là hơn một tiếng sau.

Đường Hạo Tuấn ngồi ở trong xe không có xuống, chỉ xuyên qua cửa xe nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Thì ra nhà kho mà hung thủ nói, không phải là chỉ một nhà kho, mà là một bãi.

Nơi này là một khu công nghiệp bỏ hoang, bên dưới khu công nghiệp còn có một dòng sông chảy xiết.

Nhân thủ mà Đường Hạo Tuấn phái đến lúc này, đang bắt đầu kiểm tra khu công nghiệp này, tìm kiếm vị trí có thể ẩn nấp của đám người Đường Hạo Minh.

Tuy tìm được đám người Đường Hạo Minh không có khả năng lắm, dù sao khi bọn họ đến, động tĩnh của tiếng xe lớn như vậy, đám người Đường Hạo Minh không thể không phát giác, có lẽ đã lén đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK