Khi tên anh viết xong, Tống Vy cảm thấy trong lòng mình trở nên trống rỗng.
Nhưng cô ấy che giấu rất tốt nên sắc mặt không có gì khác thường.
Khi Đường Hạo Tuấn kí tên xong, một tay cầm đơn xin nghỉ việc đưa cho Tống Vy.
Tống Vy giơ tay ra lấy nhưng Đường Hạo Tuấn lại không buông tay.
Tống Vy thắc mắc nhìn anh: “Tổng giám đốc Đường?”
Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống lạnh nhạt nói: “Đợi đến khi tôi tra ra người đó rồi lúc nào em cũng có thể quay lại, vị trí Chủ
nhiệm thiết kế luôn là em.”
“Cảm ơn anh Tổng giám đốc Đường, nhưng không cần đầu.” Tống Vy mỉm cười từ chối: “Phòng làm việc của tôi còn cần tôi trở
về trấn thủ đây.”
Đường Hạo Tuấn híp mắt lại, sau đó trở lại bình thường: “Ra là thế, phòng làm việc của em tên gì?”
“Tân Sinh!” Đôi môi đỏ mọng của Tống Vy chậm rãi nói ra hai chữ.
“Tân Sinh?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Sao anh cảm thấy cái tên này hơi quen nhỉ?
Hình như nhìn ra anh đang nghĩ gì, Tống Vy cúi đầu mỉm cười: “Phòng làm việc Tân Sinh lần trước khởi tố Tống Huyền chính là
của tôi.”
Vừa nói thế Đường Hạo Tuấn lập tức hiểu ra.
Hóa ra sáu mươi tỷ của Tống Huyền lần trước đã vào trong túi cô.
“Được rồi Tổng giám đốc Đường, tôi phải đi rồi, chào anh. Một tháng qua tiếp xúc với anh rất vui vẻ, hi vọng là anh lại tìm được
một nhà thiết kế ưu tú.” Tống Vy vươn tay với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhìn bàn tay trắng ngần của cô, ánh mắt tối đi, giơ tay ra bắt tay: “Tôi đưa em ra ngoài.”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu chứ không từ chối.
Đường Hạo Tuấn đưa Tống Vy ra ngoài cửa phòng làm việc rồi dừng bước.
Tống Vy giơ tay chào anh và đi tới thang máy.
Khi đi, một tay cô cầm đơn xin nghỉ việc, một tay víu chặt phần quần trên bắp đùi, cố gắng nhẫn nhịn cơn xúc động muốn quay
đầu lại nhìn anh.
Cô sợ mình quay đầu lại thì thật sự không nỡ đi mất.
Chẳng bao lâu Tống Vy đã đi vào thang máy.
Phút giây cửa thang máy đóng lại, mắt cô vẫn cứ ươn ướt, để mình không bật khóc nên cô cứ ngẩng đầu lên nuốt nước mắt
vào trong.
Đến khi đến phòng nhân sự, cô qua loa lau mắt rồi mới mỉm cười trở lại và đi ra khỏi thang máy.
Sau khi làm thủ nghỉ việc xong, không ở lại tập đoàn Đường Thị lâu, thu dọn đồ đạc của mình xong thì rời khỏi tòa nhà luôn.
Trên ban công ở tầng cao nhất, Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn Tống Vy đón xe ở bên đường, ngón tay gõ nhẹ lên lan can.
Trình Hiệp đứng sau lưng anh, nghe thấy tiếng gõ rõ ràng chẳng có nhịp điệu gì của anh thì không nhịn được nói: “Tổng giám
đốc Đường à, nếu anh không nỡ để nhà thiết kế Tống đi thì giờ đi ngăn cô ấy lại vẫn kịp đây!”
“Không cần, để cô ấy đi, với tài năng của cô ấy thì đi đâu cũng sẽ thành công.” Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt xoay người đi
vào phòng làm việc.
Trình Hiệp đi theo sau lưng anh, yên lặng chớp mắt.
Tổng giám đốc à anh hiểu lầm cái gì rồi đúng không?
Anh ta nói không nỡ tức là đàn ông không nỡ phụ nữ, chứ không phải là không nỡ nhân tài.
“Bảo cậu điều tra mà vẫn chưa có kết quả sao?” Đường Hạo Tuấn đi tới chỗ ghế làm việc và ngồi xuống.
Trình Hiệp đẩy gọng kính, khôi phục lại dáng vẻ tinh anh: “Vẫn chưa, mấy hôm nay kẻ sau màn không ra tay với nhà thiết kế
Tống nên mọi manh mối đều bị đứt rồi.”
“Tiếp tục điều tra. Người có thể mua chuộc sát thủ còn lẳng lặng làm hỏng thang máy mà không để lại dấu vết gì thì lai lịch của
người đó không nhỏ đâu, bắt đầu điều tra từ số tiểu thư con nhà quyền quý đó đi.” Bàn tay đặt trên bàn làm việc của Đường
Hạo Tuấn nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay.
Trình Hiệp chần chừ mấy giây: “Nhưng làm thế thì rất dễ đắc tội đến các gia tộc sau lưng những người đó.”
“Làm kín đáo chút, đừng để bị phát hiện là được.” Đường Hạo Tuấn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại mệt mỏi nói.
Trình Hiệp thẳng lưng trả lời: “Tôi biết rồi, vậy tôi đi làm đây.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Sau khi Trình Hiệp đi Đường Hạo Tuấn mở mắt ra, nhìn hợp đồng thăng chức trên bàn làm việc rồi cầm lên định vứt vào trong
thùng rác.
Nhưng khi anh làm thế thật thì anh đột nhiên đổi ý.
Cuối cùng bản hợp đồng này được anh bỏ vào trong ngăn kéo khóa lại.
Lúc này, điện thoại nằm bên dưới máy tính đột nhiên đổ chuông.
Đường Hạo Tuấn nhìn, cầm điện thoại lên đặt bên tai: “Chuyện gì thế?”
“Hạo Tuấn, tối đi ăn cơm chứ?” Mạnh Ngọc hào hứng đề nghị.
“Không đi.” Đường Hạo Tuấn mặt không cảm xúc từ chối.
“Không đi thật sao?” Mạnh Ngọc chớp mắt: “Hôm nay là sinh nhật của Giai Nhi đấy, tôi muốn cho cậu ấy một bất ngờ.”
Nghe thế, Đường Hạo Tuấn lập tức nhìn ngày tháng ở góc phải bên dưới màn hình máy tính, khi nhìn đến ngày tháng của hôm
nay, anh xoa huyệt thái dương, lúc này mới nhớ ra hôm nay đúng là sinh nhật của Lâm Giai Nhi.
“Địa chỉ!” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Mạnh Ngọc cười: “Tôi biết là cậu sẽ đổi ý mà, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu. Cậu đi tìm Kiều Phàm, bảo anh ta cho Giai Nhi
nghỉ hai tiếng buổi tối.”
Đường Hạo Tuấn ừ.
Cuộc gọi kết thúc, anh đứng dậy lấy áo khoác trên giá treo áo khoác lên vắt trên tay, một tay khác cầm điện thoại đi ra khỏi
phòng làm việc.
Buổi tối, trong quán bar đinh tai nhức óc.
Tống Vy ngồi trên sofa, uống hết ly bia này đến ly bia khác, ánh mắt dần trở nên mê li.
Giang Hạ nhảy xong quay về, thấy trên bàn có mấy chai bia rỗng thì lập tức sợ run: “Trời ạ, Vy Vy cậu muốn chết hả, uống
nhiều rượu thế?”
Cô ta vội vàng cướp ly rượu trong tay Tống Vy lại.
Tống Vy híp mắt say khướt nhìn cô ta, nói to: “H… Hạ à, cậu quay lại rồi sao?”
“Được đó, còn nhận ra tớ, xem ra vẫn chưa say lắm đây.” Giang Hạ ngồi xuống bên cạnh Tống Vy.
Tống Vy giơ tay ra, định cầm lại li rượu mà cô ta vừa lấy mất.
Giang Hạ không cho, đẩy ra xa hơn: “Đừng uống nữa, cậu say rồi.”
“Tớ… tớ không say!” Tống Vy bất mẫn vung tay, gương mặt nho nhỏ ửng hồng, đôi môi đỏ thắm thêm dáng vẻ như say bí tỉ
trông rất mê người.
Giang Hạ cũng không khỏi nhìn đến ngây người.
Từ lâu đã biết bạn thân của mình đẹp như yêu quái, ai ngờ sau khi uống say thì đúng là như yêu tinh thật.
“Chết thôi, cậu nhanh chóng cúi đầu xuống cho tớ, lát nữa để đám sói kia nhìn thấy mà không nuốt cậu mới là lạ đấy.” Giang Hạ
lấy áo khoác của mình che lên đầu Tống Vy.
Đột nhiên Tống Vy khóc thút thít.
Tay Giang Hạ run run: “Chị à, sao cậu khóc thế?”
“Tớ khó chịu.” Đôi mắt ướt nhẹp của Tống Vy chớp mắt nhìn cô ta.
“Cậu khó chịu cái gì?” Giang Hạ không hiểu.
Tống Vy lau mắt: “Tớ nghỉ việc rồi, sau này tớ không gặp được anh ấy nữa.”
“Anh ta? Ai hả?” Sắc mặt Giang Hạ đầy ngơ ngác.
“Đường Hạo Tuấn…” Tống Vy nghẹn ngào nói ra cái tên này.
Giang Hạ sững sờ, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, không thể tin được nhìn cô: “Không phải chứ, Vy Vy cậu có ý với Tổng giám
đốc Đường…”
Tống Vy ôm lấy Giang Hạ: “Hạ à, tớ xấu lắm phải không, tớ thích một người đàn ông đã có vợ chưa cưới.”
Giang Hạ xác nhận suy đoán của mình, nuốt nước miếng: “Không, cậu không xấu. Tổng giám đốc Đường ưu tú như thế, cậu
thích anh ta cũng là chuyện bình thường, chỉ cần không làm kẻ thứ ba thì không sao.”
“Đúng thế, thế nên tớ nghỉ việc rồi.” Tống Vy cầm một chai bia mới và mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm.
Giang Hạ vốn định ngăn cô, nhưng thấy cô khó chịu như thế, nghĩ rồi lại thôi.
Cô ta đang nghĩ, tại sao đột nhiên Vy Vy lại mời cô ta đến quán bar.
Ra là vì nghỉ việc, sau này không được gặp Đường Hạo Tuấn nữa.
“Ôi chao, lần đầu say nắng mà lại chết yểu thế này, đúng là khiến người ta thổn thức.” Giang Hạ thương tiếc nhìn Tống Vy.
Tống Vy ọe một cái, nôn hết rượu ra ngoài.
Giang Hạ che mũi: “Được rồi được rồi, đừng có uống nữa, uống nữa sẽ có chuyện đó, tớ đưa cậu về.”
Nói rồi cô ta cầm lấy chai bia trong ta Tống Vy, đỡ Tống Vy đi thanh toán và rời khỏi quán bar, ra ngoài gọi xe.
Nhưng chỗ này đa phần toàn là xe riêng nên gọi xe khá khó khăn, đợi một lúc lâu mà chẳng có chiếc taxi nào đi qua.
Hết cách rồi, Giang Hạ đành phải đỡ Tống Vy đi về phía trước, định đi tới trước xem có thể gọi được xe không.
Ngay tại lúc này, một tiếng còi vang lên sau lưng hai người.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK