Khi hai người giải quyết xong việc được phân công thì trời đã xế chiều.
Tống Vy đến studio đón Tống Hải Dương, sau đó đến nhà trẻ đón Tống Dĩnh Nhi, cuối cùng đưa hai đứa trẻ đến bệnh viện.
Khi Giang Hạ nhìn thấy ba mẹ con đến, liền đi vào bếp công cộng để nấu canh, bảo ba mẹ con ở phòng bệnh với Kiều Phàm.
Nói là ở cùng, cũng chỉ có một mình Tống Vy ở cùng thôi, hai đứa nhỏ lấy điện thoại của cô, nằm trên ghế sofa xem phim hoạt hình rồi.
Tống Vy kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh, gọt táo đưa cho Kiều Phàm.
Kiều Phàm ngồi ở đầu giường, nhìn cô: “Vy à, chuyện nhà kho, tôi đã biết rồi, xử lý xong chưa?”
“Sắp xong rồi, nhưng lần này, cái giá phải trả quá lớn, tôi và Hạ nợ gần 36 tỷ!” Tống Vy vừa gọt táo thành nhiều miếng nhỏ, vừa cười khổ đáp.
Cô vốn đã nợ Đường Hạo Tuấn chín tỷ tiền vải, lần này nhà kho của chủ nhà phải bồi thường 18 tỷ, còn phải mua lại 9 tỷ tiền vải nữa, không phải là 36 tỷ sao?
Ngoài số tiền còn nợ Đường Hạo Tuấn ra, số còn lại, cô và Giang Hạ đều nợ, còn làm công chứng nữa, nếu như không trả được tiền trong thời gian quy định thì sẽ bị kiện ra tòa.
“36 tỷ, đúng là có hơi nhiều, tay tôi có 30 tỷ tiền tiết kiệm, tôi cho các em trước.” Kiều Phàm đẩy đẩy gọng kính.
Tống Vy đặt táo lên đĩa, còn đặt một cái nĩa nhỏ, đưa cho anh: “Không cần đâu Phàm, tôi và Hạ sẽ trả được, yên tâm đi.”
Thấy cô từ chối, Kiều Phàm cau mày, trong đôi con ngươi phía sau mặt kính loé qua một tia không vui, sau đó nhanh chóng biến mất.
Tống Vy không phát hiện ra sự khác thường của anh ta, lau lau tay rồi đứng lên: “Được rồi Phàm, anh ăn trước đi, tôi đến khoa mắt khám mắt đã.”
“Mắt em bị sao vậy?” Bàn tay đang cầm dĩa trái cây của Kiều Phàm chợt căng lại, vội vàng nhìn sang cô.
Tống Vy cúi đầu dụi mắt: “Rất khô, còn có chút ngứa, chắc là hôm nay bị khói hun rồi.”
Khi thanh xà ngang đó rơi xuống, mắt cô đã bị hun khói rồi, từ đó đến nay mắt cô luôn rất khó chịu.
Tuy nhiên, vì có quá nhiều việc phải giải quyết nên cô chả để ý, chịu đựng cho đến giờ.
“Để tôi xem.” Kiều Phàm đưa tay ra.
Tống Vy nghĩ rằng anh ta là bác sĩ, vươn đầu ra.
Kiều Phàm vén mí mắt cô ra nhìn, trầm giọng nói: “Lòng trắng của mắt có chút màu vàng, đáy mắt có tia máu, chắc là bị hun đến viêm rồi, đúng là phải đi khám, nếu không rất dễ bị bội nhiễm thành viêm giác mạc khó chữa ”.
“Nghiêm trọng như vậy ư?” Tống Vy bị lời nói của anh ta làm cho sửng sốt.
Kiều Phàm buông cô ra: “Đi mau đi, rồi về sớm.”
“Ừm, Hải Dương với Dĩnh Nhi nhờ anh rồi.” Tống Vy gật đầu, sau đó dặn dò Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi một cái, bước ra khỏi phòng đến khoa mắt.
Vì trời đã về đêm, khoa mắt không có ai, Tống Vy đến đã trực tiếp được khám.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, quả nhiên như Kiều Phàm nói, mắt đã bị viêm, cần phải nhỏ vài giọt nước rửa mắt.
Sau khi Tống Vy nhỏ thuốc nhỏ mắt xong, cầm chiếc túi nhỏ đựng thuốc nhỏ mắt chuẩn bị về phòng bệnh.
Không ngờ, vừa ra khỏi cửa khoa mắt, đã gặp phải Đường Hạo Tuấn và Lâm Giai Nhi.
Đường Hạo Tuấn dìu Lâm Giai Nhi đi về phía bên này, đi đến gần, hai người cũng nhìn thấy Tống Vy, cũng có chút kinh ngạc.
“Cô Tống, thật là trùng hợp!” Lâm Giai Nhi dừng bước chân lại, nở nụ cười chào hỏi với Tống Vy trước tiên.
Mặc dù Đường Hạo Tuấn không mở miệng, nhưng anh vẫn để mắt đến Tống Vy, nhất là khi anh nhìn thấy đôi mắt đỏ và ướt của cô, và cả chiếc túi cô đang cầm trên tay, trái tim chợt chùng xuống, mi tâm nhíu lại.
Mắt cô bị sao rồi?