Đường Hạo Tuấn nghi hoặc nhìn cô.
Tống Vy giải thích: “Sau khi sốt cao, cơ thể chắc chắn sẽ bị mất nước, tôi cho một ít muối vào, rất tốt cho anh.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu, biểu thị đã hiểu: “Cám ơn em.”
“Không có gì.” Tống Vy cầm lấy ly nước: “Buổi sáng tôi đã gọi điện thoại cho Trình Hiệp rồi, lát nữa anh ấy sẽ đến đón anh, anh vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng trước đi, ăn sáng xong còn phải uống thuốc nữa.”
Nói xong, Tống Vy cầm ly nước đi ra ngoài.
Hai đứa trẻ cũng không đi theo cô mà đồng loạt đứng ở bên giường nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn nhìn hai đứa trẻ, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Nếu là trước kia, chỉ cần nhìn thấy anh, hai đứa trẻ nhất định sẽ chạy tới rồi bảo anh ôm chúng, nhất là Tống Dĩnh Nhi.
Nhưng bây giờ chúng không cho anh ôm lấy một cái, thậm chí ngay cả xưng hô cũng đã thay đổi.
Điều này làm cho Đường Hạo Tuấn cảm thấy như thể anh đã trở lại như trước kia.
“Hai đứa...” Yết hầu Đường Hạo Tuấn giật giật, muốn nói gì đó.
Tống Hải Dương nắm lấy tay Tống Dĩnh Nhi, lên tiếng trước: “Chú Đường, chú mau dậy đi, bữa sáng sắp nguội rồi.”
Dứt lời, cậu lập tức kéo Tống Dĩnh Nhi ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng của hai đứa trẻ, khóe miệng nhếch lên tự giễu.
Bây giờ vợ anh khách sáo với anh như vậy, hai đứa con cũng không chịu gần gũi, khiến anh chẳng khác nào một người neo đơn.
Nhưng không phải tất cả đều là tự chuốc họa vào thân sao?
Đường Hạo Tuấn dựa vào giường, nhắm mắt lại nhéo nhéo sống mũi.
Một lúc sau, anh lại mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải cầu xin sự tha thứ của Tống Vy để ba mẹ con họ quay về với anh.
Đường Hạo Tuấn vén chăn lên, mang dép bước ra khỏi phòng ngủ.
Tống Vy đang ngồi ở bàn ăn, lo cho hai đứa trẻ ăn cơm, thấy anh đi ra bèn chỉ vào phòng tắm: “Đồ dùng vệ sinh đều có đủ, anh cứ đi vào trong đó là được.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng rồi đi về phía phòng tắm.
Tống Vy không hề nhìn anh, quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục thúc giục hai đứa trẻ ăn sáng.
Lúc Đường Hạo Tuấn đi ra, hai đứa trẻ đã ăn xong.
Tống Vy cầm cặp sách nhỏ đeo lên lưng các con, sau đó cầm điện thoại liếc nhìn thời gian.
Đang thắc mắc tại sao Giang Hạ vẫn chưa tới thì chuông cửa đã vang lên.
“Chắc là mẹ nuôi tới rồi, đi thôi.” Tống Vy dẫn theo hai đứa trẻ đi về phía cửa.
Đường Hạo Tuấn thoáng do dự, cuối cùng cũng đi qua đó.
Tống Vy nghe thấy tiếng bước chân của anh, biết anh cũng tới đây nhưng cũng không để ý tới, mặc kệ anh.
Cửa mở, Giang Hạ đứng ở bên ngoài: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Tống Vy tươi cười chào hỏi.
Hai đứa trẻ cũng ngọt ngào gọi mẹ nuôi.
Giang Hạ xoa xoa trán của hai đứa, lúc này mới nhìn thấy phía sau Tống Vy còn có một người khác, kinh ngạc mở miệng: “Tổng giám đốc Đường?”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu coi như đáp lại.
Giang Hạ nghi ngờ nhìn anh, sau đó lại nhìn Tống Vy: “Vy Vy, cậu làm lành với Tổng giám đốc Đường rồi sao?”
“Không phải.” Tống Vy lắc đầu đáp.