Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Tô Thu nhanh chóng lóe lên một cái, nhưng rồi lại khôi phục tự nhiên, cười khẩy: “Mẹ cô tự ngã, liên quan gì tới chúng tôi? Cô đừng có nói linh tinh.”

Tống Vy nhìn về phía Tống Huy Khanh.

Tống Huy Khanh nắm chặt lấy đầu cây gậy chống, cuối cùng gật đầu: “Dì Thu con nói không sai. Đúng thật là mẹ con tự ngã.”

“Tôi tuyệt đối không tin!” Hai tay Tống Vy đập lên bàn thẩm vấn: “Ai cũng biết thù oán giữa mẹ tôi với các người. Sao có thể vừa hay lại ngã ở nhà các người một cách trùng hợp như vậy? Nếu không có gì kỳ lạ trong chuyện này thì cái tên Tống Vy này của tôi sẽ viết ngược lại!”

“Vậy cô viết ngược lại đi.” Tô Thu khoanh tay lại hừ lạnh: “Dù cô có không tin, cảm thấy cái chết của mẹ cô có liên quan tới chúng tôi thì sự thật cũng rõ rành rành ra đó. Cái chết của mẹ cô không liên quan gì tới chúng tôi, hoàn toàn là do mẹ cô xui xẻo, ai bảo bà ta đi không nhìn đường, trượt chân!”

“Đúng vậy Vy Vy, hôm qua mẹ con tới nhà tìm ba vì chuyện của Tiểu Kim, chúng ta cãi nhau một trận, sau đó mẹ con nổi giận đùng đùng rời đi, vì đi quá nhanh nên mới dẫn tới hậu quả như vậy, sau khi biết mẹ con ngã, ba ngay lập tức gọi điện thoại cấp cứu và báo cảnh sát, nhưng không ngờ…”

Tống Huy Khanh không nói tiếp được nữa, cúi đầu xuống, trông giống như rất khổ sở.

Cả người Tống Vy run rẩy: “Đủ rồi! Mẹ tôi không cần sự thương xót giả tạo của ông, ông không xứng!”

“Vy Vy…”

“Được rồi, ông đừng nói nữa.” Tống Vy gạt đi lời Tống Huy Khanh nói, hít sâu một hơi, đè nén nước mắt, một lúc sau mới nói: “Nếu các người đã không chịu nói thật, không sao, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Nếu tôi điều tra ra cái chết của mẹ tôi có liên quan tới các người, tôi nhất định sẽ cho các người ngồi tù mọt gông!”

Dứt lời, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Huy Khanh và Tô Thu, xoay người đi ra ngoài.

Vì cô biết, có ở lại đây cũng không hỏi thêm được gì.

Ngoài cửa, Đường Hạo Tuấn thấy Tống Vy đi ra, cơ thể đang dựa trên tường đứng thẳng lên: “Sao rồi?”

Tống Vy lắc đầu: “Không hỏi ra được gì, miệng bọn họ kín như bưng.”

“Rất bình thường thôi, nếu thật sự do họ làm, vì muốn trốn tránh trách nhiệm trước pháp luật, họ không nói gì mới là phản ứng bình thường.” Đường Hạo Tuấn nhìn về phía cửa phòng thẩm vấn, nặng nề nói.

Tống Vy cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, không nói gì.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu, đi về phía sảnh lớn của đồn cảnh sát.

Đường Hạo Tuấn đi theo phía sau cô.

Tới sảnh lớn, Tống Vy tìm được cảnh sát phụ trách vụ án này: “Xin hỏi, tôi có thể xem hồ sơ một chút không?”

Trong hồ sơ có kết quả điều tra kỹ càng của họ, cô muốn xem xem có thể nhìn ra gì không.

Nhưng bên phía đồn cảnh sát lại có chút khó xử, vì không thể tùy tiện cho người bình thường xem hồ sơ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK