Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng của Tống Vy hiện giờ chắc chắn giống với Đường Hạo Tuấn khi đó.

Bởi vì anh cũng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ qua đời.

Có điều trước giờ anh luôn không thể hiện cảm xúc, dù trong lòng có buồn bã, đau khổ đến đâu cũng sẽ không khóc như cô.

“Khóc đi, khóc rồi sẽ đỡ hơn.” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng vỗ chiếc chăn đang run rẩy, dịu dàng nói.

Chiếc chăn run rẩy hơi dừng lại, ngay sau đó, tiếng khóc cô gái càng lúc càng lớn, không hề đè nén như vừa rồi, mà toàn bộ phòng nghỉ đều có thể nghe được.

Đường Hạo Tuấn cúi người xuống, ôm Tống Vy qua lớp chăn.

Không biết qua bao lâu, anh cảm thấy dưới thân không còn động tĩnh.

Đường Hạo Tuấn đứng thẳng người, nhẹ nhàng vén chăn lên.

Người phụ nữ trong chăn nhắm chặt hai mắt, giống như đã ngủ rồi.

Nhưng lông mi cô vẫn ướt, nhíu chặt màu, rõ ràng lúc này cô ngủ không hề ngon.

Đường Hạo Tuấn thở dài, đắp chăn lại cho Tống Vy, đứng lên rời khỏi phòng nghỉ.

Bên ngoài văn phòng, Trình Hiệp gõ cửa.

Đường Hạo Tuấn ngồi xuống sofa: “Vào đi.”

Trình Hiệp đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc, về điện thoại Torah, tôi điều tra được một manh mối mấu chốt.”

Nghe thấy chuyện liên quan tới hung thủ thứ hai, Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Manh mối gì?”

Trình Hiệp nói: “Nhà họ Lâm năm đó cũng có một chiếc điện thoại Torah.”

“Cậu nói gì?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên siết chặt chén trà trong tay: “Cậu nói nhà họ Lâm, là nhà họ Lâm của Lâm Giai Nhi?”

“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu: “Lần trước anh bảo tôi đi điều tra những người có điện thoại Torah trong số người quen của ông bà chủ, tôi tra được nhà họ Vương từng mua hai bộ, tặng một bộ trong đó cho nhà họ Lâm, vì thế, tôi còn tới tìm trưởng họ nhà họ Vương để xác nhận.”

Đường Hạo Tuấn siết chặt tay: “Sau đó thì sao?”

Anh không ngờ, cái chết của ba mẹ anh còn có liên quan tới nhà họ Lâm.

“Sau đó, trưởng họ nhà họ Vương nói với tôi đúng là như vậy, mười tám năm trước nhà họ Vương từng gặp khủng hoảng tài chính một lần, mà chủ tịch Lâm và trưởng họ nhà họ Vương là bạn thân, thế nên lúc ấy trưởng họ nhà họ Vương mang rất nhiều quà cáp tới vay tiền chủ tịch Lâm, một trong số những món quà đó chính là điện thoại Torah.”

“Thế nên người quay ở ven đường lúc trước là Lâm Giai Nhi đúng không?”

Trình Hiệp cúi đầu: “Chắc là cô ta, vì tôi điều tra những người này, không có bé gái nào cùng độ tuổi với cô bé quay video tai nạn xe, chỉ có Lâm Giai Nhi là phù hợp nhất.”

Nếu nhà họ Lâm không có điện thoại Torah, đương nhiên là họ sẽ không nghi ngờ Lâm Giai Nhi.

Nhưng nhà họ Lâm lại có một bộ, hơn nữa mười tám năm trước Lâm Giai Nhi lại đúng mười tuổi, hoàn toàn phù hợp với tuổi của bé gái quay video tai nạn.

Thế nên, ngoại trừ Lâm Giai Nhi, họ không thể nghĩ ra ai khác.

Quan trọng nhất là, trời sinh Lâm Giai Nhi không có sự đồng cảm, có khuynh hướng phản xã hội, đúng là có khả năng gây ra vụ tai nạn xe được, không những không sợ, ngược lại còn có thể bình tĩnh quay video lại.

Nghĩ vậy, Trình Hiệp nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc, anh nói xem, hung thủ thứ hai liệu có phải chủ tịch Lâm không?”

Dù sao thì chủ tịch Lâm mới qua đời mười năm trước, mười tám năm trước vẫn còn sống.

Đường Hạo Tuấn không trả lời, cụp mắt xuống, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.

Một lúc lâu sau, anh mới đút tay vào túi quần đứng lên: “Dù không phải ông ta thì cũng có liên quan tới nhà họ Lâm. Hẹn trưởng họ nhà họ Vương cho tôi, tôi muốn gặp ông ta.”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn day trán.

Lúc này, phía sau truyền tới tiếng bước chân.

Anh quay đầu lại nhìn, thấy Tống Vy đi từ phòng nghỉ ra với con mắt sưng đỏ, không khỏi ngạc nhiên: “Sao em đã dậy rồi?”

Cô vừa mới ngủ chưa được bao lâu.

“Vừa ngủ đã gặp ác mộng, không muốn ngủ nữa.” Tống Vy lắc đầu, thều thào trả lời.

Đường Hạo Tuấn bước tới đỡ cô đến sofa, sau đó rót ly nước: “Uống chút nước đi.”

“Ừm.” Tống Vy cong khóe môi, cười gượng, nhận lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống: “Đúng rồi. Vừa nãy ở bên trong, em nghe thấy anh và Trình Hiệp nói tới hung thủ thứ hai, có phải có manh mối gì không?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tra được có liên quan với nhà họ Lâm.”

“Nhà họ Lâm của Lâm Giai Nhi?” Tống Vy cũng nhớ tới nhà này đầu tiên.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng vậy.”

Tống Vy hít sâu một hơi: “Trời ơi, không ngờ lại là nhà họ Lâm.”

“Cũng chưa chắc là nhà họ Lâm, trước mắt chỉ suy đoán có liên quan tới nhà họ Lâm thôi. Cụ thể thì anh còn phải đi gặp bạn của chủ tịch Lâm năm xưa, hỏi một chút mới xác định được tình hình. Nhưng có thể chắc chắn cái chết của ba mẹ anh có liên quan tới Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.

Anh tuyệt đối không tin Lâm Giai Nhi chỉ trùng hợp xuất hiện ở ven đường, thấy ba mẹ anh xảy ra tai nạn, sau đó quay video lại.

Từ video được quay với kỹ thuật đặc biệt trong email, anh có thể xác định Lâm Giai Nhi đang giúp Đường Mãnh.

Nếu không sao Lâm Giai Nhi phải cố tình không chụp biển số xe, ngược lại còn dựng chuyện đổ oan cho mẹ con Tống Vy.

Mục đích rất rõ ràng, vừa giúp Đường Mãnh vừa vu oan giá họa cho người khác.

“Anh nói có liên quan tới Lâm Giai Nhi?” Đồng tử Tống Vy co rụt lại, đột nhiên đứng dậy.

Đường Hạo Tuấn thấy cô phản ứng mạnh như vậy, nheo mắt lại: “Có phải em biết gì không?”

Tống Vy nhìn anh, há hốc miệng: “Em… em cũng không chắc chắn. Là lần trước Dĩnh Nhi xảy ra chuyện, em về nước rồi biết được. Hôm em tới trại giam thăm Trần Nhã Nhã, bà Trần nói cho em một vài chuyện quá khứ của Lâm Giai Nhi.”

“Chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cô, vội vàng hỏi.

Tống Vy hít sâu, ổn định lại nội tâm đang kích động của mình, sau đó mới chậm rãi nói: “Bà Trần nói với em, bà ấy biết được từ một quý bà, mười tám năm trước Lâm Giai Nhi đã hại chết người, lúc đó bà Lâm còn răn dạy Lâm Giai Nhi, nói họ đối xử tốt với con như vậy, sao con có thể hại chết họ, nhưng cụ thể là hại chết ai thì bà Trần nói quý bà kia không biết, em cũng không nghĩ nhiều, giờ em mới cả gan suy đoán, phải chăng chính là ba mẹ?”

Dù sao thì chuyện cũng xảy ra mười tám năm trước.

Hơn nữa khi ba mẹ Đường Hạo Tuấn còn sống đã nhận Lâm Giai Nhi làm con gái nuôi, đối xử với Lâm Giai Nhi rất tốt, điều này khớp với câu “họ đối xử tốt với con như vậy” của bà Lâm.

Quan trọng nhất là, bà Lâm nói “họ”, chứng tỏ Lâm Giai Nhi không chỉ hại chết một người, ít nhất là hai, điều này phù hợp với tình hình của ba mẹ Đường Hạo Tuấn.

Thế nên nhìn từ mấy điểm này, người Lâm Giai Nhi hại chết, thật sự có thể là ba mẹ Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên im lặng, không nói gì, yên lặng khiến người ta sợ hãi.

Tống Vy hơi lo lắng cho anh: “Hạo Tuấn…”

“Anh không sao.” Đường Hạo Tuấn đè nén sát ý dâng lên trong lòng, nhắm mắt, khàn giọng hỏi: “Bà Trần có nói cho em biết là bà ấy nghe được từ ai không.”

“Không.” Tống Vy lắc đầu: “Có điều, nếu anh muốn biết, em gọi hỏi bà Trần cũng được.”

“Được, vậy nhờ em.” Đường Hạo Tuấn đè nén nói.

Tống Vy nắm ngón tay anh, ý bảo anh đừng đau buồn, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho bà Trần.

Hai phút sau, ngắt điện thoại.

Tống Vy nhìn về phía Đường Hạo Tuấn: “Hỏi được rồi, là bà Lý của Nhật Hóa Lý Thị.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Được.”

Vừa dứt lời, Trình Hiệp đẩy cửa tiến vào: “Tổng giám đốc, đã hẹn trưởng họ nhà họ Vương rồi, khi nào anh đến đó?”

“Bây giờ.” Đường Hạo Tuấn đi tới giá sau bàn làm việc, lấy áo khoác xuống.

Tống Vy cũng đi tới, cầm áo khoác trong tay anh, mặc vào giúp anh: “Em đi cùng anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK