Tống Vy nhìn Tô Thu đáp: “Suy nghĩ quá nhiều, lại thêm nỗi sợ hãi trong tiềm thức nên cơ thể mới héo hon như thế này."
“Ra là thế.” Giang Hạ gật đầu, bày tỏ mình đã biết.
Tống Vy bước vài bước lên phía trước, dừng lại trước cửa sổ kính, cầm lấy cái ống nghe trước mặt.
Sau cửa sổ kính, Tô Thu cũng cầm nó lên.
Tống Vy nói: “Bà muốn gặp tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Tô Thu không nói, bà ta chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Tống Vy cau mày: “Nếu bà không nói, tôi sẽ rời đi.”
Nói xong, cô giả vờ cúp máy.
Khi Tô Thu thấy cô định làm thật, hai tay cầm chắc ống nghe, vội vàng gọi cô: “Đợi một chút.”
“Có vẻ bà định nói chuyện rồi.” Tống Vy cầm ống nghe trở lại.
Tô Thu hít một hơi thật sâu: “Tống Huy Khanh có ổn không?”
Tống Vy nhướn mày: “Không ngờ bà lại hỏi thăm ông ấy, tôi còn tưởng ông ấy tính kế bà, khiến bà phải vào đây thì bà sẽ hận ông ta chứ."
“Đúng vậy, tôi hận ông ta. Bây giờ tôi hỏi thăm ông ta, chẳng qua là để biết ông ta chết hay chưa thôi.” Tô Thu vặn vẹo khuôn mặt.
Đôi mắt của Tống Vy trầm xuống trong giây lát: “Thế bà cảm thấy ông ấy chết hay chưa, hay là bà không muốn ông ta chết."
“Cái này còn phải nói à? Cậu nhìn biểu cảm của bà ta mà xem, chắc chắn chỉ ước gì ông bố cặn bã của cậu chết.” Giang Hạ nhìn vào biểu hiện của Tô Thu ở bên cạnh, nói chen vào.
Bàn tay cầm ống nghe của Tô Thu hơi run rẩy: “Đúng, tao chỉ ước Tống Huy Khanh chết. Khiến tao bị nhốt ở đây sắp bị tử hình, trong khi hắn ta vẫn còn sống bên ngoài, thật không công bằng!”
“Không có gì là không công bằng. Mặc dù Tống Huy Khanh không phải là một người tốt, nhưng quả thực ông ta chưa từng làm chuyện xấu. Ngay cả Lâm Quốc Thần cũng không, tất cả những chuyện xấu đều do bà làm, bà không vào tù thì ai vào, bà còn có mặt mũi mà đòi công bằng à? Bà xứng ư?” Tống Vy lạnh lùng nhìn bà ta.
Khuôn mặt của Tô Thu dữ tợn: “Đúng, chuyện xấu đều là do tao làm, nhưng tất cả đều do bọn mày ép tao, nếu bọn mày ..."
“Bà thôi đi!” Giang Hạ trợn mắt: “Cái gì mà bọn Vy Vy ép bà, bọn họ có ép bà làm con giáp thứ 13 à? Hay bọn họ ép bà ngoại tình với Lâm Quốc Thần? Có ép bà bỏ thuốc cho Tống Huy Khanh, với bóp chết Tống Huy Khanh à? Không hề, tất cả đều do chính bà làm, nên bà đừng có đổ lỗi cho người khác nữa."
“Giang Hạ nói đúng. Mọi thứ đều do lòng tham của chính bà gây nên. Ngay cả khi năm đó bà không nhìn trúng Tống Huy Khanh, không làm bồ nhí của Tống Huy Khánh, thì một người hám tiền như bà cũng sẽ nhìn trúng người đàn ông khác, làm bồ nhí của người đàn ông khác, sau đó bỏ thuốc ông ta, cướp lấy tài sản của ông ta rồi bị bỏ tù mà thôi."
“Mày nói bậy!” Tô Thu phẫn nộ hét lên với Tống Vy.
Sắc mặt của Tống Vy không thay đổi, thong thả nói: “Rốt cuộc tôi có nói bậy hay không thật ra trong lòng bà rất rõ, bởi vì đây chính là bản tính của bà, cho dù bà thay đổi người đàn ông khác thì cuối cũng bản tính tham lam cũng sẽ khiến bà đi tới ngày hôm nay thôi. Nên là bà đừng trách ai cả, bà chỉ có thể tự trách mình, tại sao lại tham lam như thế."
“Không, không ...” Tô Thu lắc đầu dữ dội, cố gắng phủ nhận lời nói của Tống Vy.
Tuy nhiên, bà ta phải thừa nhận rằng Tống Vy đã đúng.
Ngay cả khi bà ta không nhìn trúng Tống Huy Khanh hơn hai mươi năm trước, mà là một người đàn ông khác.
Kết thúc cuối cùng của bà ta cũng sẽ giống như bây giờ.
“Thôi bỏ đi, nói mấy chuyện này cũng chẳng để làm gì, bà cũng bị nhốt trong đây rồi, nể tình ngày mai là bà bị hành quyết nên tôi nói cho bà biết, bà muốn biết đúng không, Tống Huy Khanh chết rồi." Tống Vy mấp máy môi, nhỏ giọng nói
Tô Thu ngẩng đầu lên với vẻ mặt không thể tin được: “Cô nói gì cơ? Tống Huy Khanh đã chết?”
“Đúng, mất hai ngày trước” Tống Vy nắm chặt cái ống nghe nói.
Giang Hạ có thể cảm nhận rất rõ, trong lòng cô không thờ ơ như ngoài mặt.
Cô buồn vì cái chết của Tống Huy Khanh.
Cũng đúng, suy cho cùng đó là cha ruột của cô.
Giang Hạ đến vỗ vai Tống Vy âm thầm an ủi cô.
Tống Vy cười với cô, muốn nói rằng cô không sao.
Đằng sau cửa kính, Tô Thu hoàn hồn sau cú sốc, đột nhiên cười phá lên: “Tốt, rất tốt, thật tuyệt, cuối cùng hắn ta đã chết, mà còn chết trước cả tôi. Kế hoạch của tôi không thất bại, hahaha, không thất bại!”
“Đúng, không thất bại, nhưng bà đang khóc vì gì vậy?” Tống Vy nhìn bà ta một cách lạnh lùng.
Tô Thu sững sờ.
Khóc?
Bà ta khóc?
Tô Thu giơ tay lên chạm vào mắt, quả nhiên cảm thấy ẩm ướt.
Bà ta trống rỗng, bà ta không hiểu tại sao mình lại khóc.
Càng không hiểu tại sao tim như bị cái gì vướng phải, rất khó chịu.
Trong khi Tô Thu còn bối rối, những lời của Tống Vy khiến bà ta càng hoảng loạn: “Có vẻ như không phải bà không có tình cảm với Tống Huy Khanh."
Từ giọt nước mắt của Tô Thu, Tống Vy có thể thấy Tô Thu có tình cảm với Tống Huy Khanh.
Nếu không, khi nghe thấy Tống Huy Khanh đã chết, tâm trạng của bà ấy sẽ không kích động như vậy.
Cũng phải, dù sao cũng sống với nhau hơn 20 năm, ngay cả khi không có tình yêu, thì cũng có tình thân.
“Không, không thể nào, sao tôi có thể có tình cảm với Tống Huy Khanh” Tô Thu run rẩy, cố gắng phủ nhận điều này: “Thằng cha đó tính tình khó chịu, tính tình vừa xấu vừa cứng nhắc, lại còn gia trưởng, sao tôi có thể có tình cảm với một người như vậy!”
Giang Hạ khoanh tay nói: “Để tôi xem bà tự lừa người dối mình. Nếu bà không có tình cảm với ông ta, thì sao bà hiểu rõ ông ta đến vậy?”
“Hơn 20 năm bên nhau, có thể không hiểu à? Hiểu không có nghĩa là có tình cảm, tôi chỉ quan tâm tiền của hắn ta. Đúng rồi, không phải ông ta chết rồi sao? Tài sản của ông ta đâu?” Tô Thu nhìn chằm chằm Tống Vy: “Tài sản của Tống Huy Khanh đâu?”
“Bà muốn giết ông ta mà còn mơ ông ta để lại tài sản cho bà à?” Giang Hạ xem thường cười khinh một tiếng: “Tống Huy Khanh đã yêu cầu luật sư phân chia tài sản của ông ấy trước khi chết, tài sản thuộc về Vy Vy và Kim."
“Toàn bộ để lại cho hai chị em các người?” Sắc mặt Tô Thu rất tệ, khuôn mặt bà ta thậm chí càng thêm hung tợn: "Dựa vào đâu, chúng tôi vẫn chưa ly hôn, dựa vào đâu ông ta để lại toàn bộ tài sản cho các người, tôi là vợ ông ta., tôi mới là người thừa kế thứ nhất, Tống Vy, trả tài sản cho tao, trả cho tao!”
Bà ta gào to.
Tống Vy cười: “Bà thực sự là người thừa kế thứ nhất tài sản của ông ấy đấy, nhưng tiền đề là ông ấy không lập di chúc, nhưng nếu ông ấy đã lập một di chúc trước khi chết. Theo pháp luật, tài sản thuộc về chị em chúng tôi, di chúc cao hơn thừa kế theo pháp luật, bà có hiểu không?”
“Tao không hiểu cái gì mà thừa kế theo di chúc cao hơn thừa kế theo pháp luật, tao chỉ cần tiền.” Tô Thu gầm lên điên cuồng.
Không có tiền thế Đông Đông của bà ta phải làm sao?
“Xin lỗi, bà muốn cũng không còn đâu. Nhà họ Tống dựa vào sự hỗ trợ của ông ngoại tôi để phất lên. Sau khi ông bà ngoại tôi qua đời, nhà họ Tống lại dựa vào mẹ tôi, vì vậy tài sản này ban đầu nên thuộc về chị em tôi. Kẻ thứ ba như bà hưởng thụ tiền tài không thuộc về mình, lại còn hưởng thụ tận hơn hai mươi năm, lại còn muốn nuốt hết cho mình, mơ đi” Tống Vy bĩu môi, khinh bỉ nói.
Tô Thu nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn đục hai cái lỗ trên người cô.
Tống Vy không sợ, vẫn giữ một nụ cười bình tĩnh: “Đúng rồi, có một chuyện tôi quên nói, thật ra vốn dĩ bà không phải ngồi tù cũng có thể có được tài sản của Tống Huy Khanh."
“Cái gì?” Khuôn mặt của Tô Thu thay đổi.
Bà ta vốn dĩ có thể lấy tài sản của Tống Huy Khanh mà không cần phải ngồi tù không?