Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Hiệp đang ngồi ở chiếc bàn làm việc nhỏ bên cạnh thấy vậy, tò mò hỏi: “Tổng giám đốc, sao vậy? Có phải là bức thư này có vấn đề gì sao?” 

Vừa rồi phía quầy lễ tân nhận được một lá thư gửi đảm bảo từ bưu điện, nói là gửi cho tổng giám đốc. 

Vì vậy, tổng giám đốc bảo anh ta xuống lấy lên. 

Nói ra cũng kỳ quái, hiện tại đã là năm nào rồi, người gửi thư rất ít, thông thường đều là kiểu mà các ngân hàng lớn gửi thẻ tín dụng cho khách hàng mới dùng cách gửi thư qua bưu điện. 

Người bây giờ muốn nói cho người khác biết điều gì đó đều sẽ gửi tin nhắn, video, email. 

Vì vậy, khi nghe lễ tân nói có thư của tổng giám đốc, anh ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. 

Nghĩ xem lão cổ hủ nào còn gửi thư, sau đó anh xuống dưới xem thử mới phát hiện phía trên căn bản không có địa chỉ gửi thư, chỉ có địa chỉ nhận thư, điều này khiến người ta rất khinh ngạc. 

Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt khó coi của tổng giám đốc sau khi đọc xong thư, Trình Hiệp càng cảm thấy bức thư này có vấn đề. 

Đường Hạo Tuần liếc nhìn Trình Hiệp đang đặt câu hỏi, sau đó đưa lá thư trong tay qua: "Cầu tự xem đi.” 

Trình Hiệp đứng dậy giơ tay nhận lấy, cúi đầu nhìn bức thư. 

Nhìn thấy nội dung bên trên, anh ta cũng vô cùng sửng sốt: "Đột nhiên là thư do Đường Hạo Minh gửi.” 

Anh ta rất quen thuộc với nét chữ trên lá thư này, vừa nhìn đã biết là của Đường Hạo Minh. 

Dù sao thì anh ta cũng ở bên cạnh tổng giám đốc nhiều năm như vậy, đối với nét chữ của người nhà họ Đường, đều nhìn qua là có thể nhận ra. 

Vì vậy, chữ trên là thư này chắc chắn là của Đường Hạo Minh. 

Tất nhiên, điều khiển anh ta ngạc nhiên còn có nội dung của bức thư này. 

Hóa ra, chính Đường Hạo Minh đã nói cho Kiều Phàm biết nơi ở của nhà họ Giang, gián điệp mà họ giải cứu chính là người của Đường Hạo Minh. 

Nói ra, tên gián điệp kia cũng thật đáng thương, người khác bỏ ra một triệu để mua chuộc anh ta, mà người liên hệ trên mạng với anh ta không phải là bản thân Đường Hạo Minh. 

Nói cách khác, tên gián điệp kia cũng không biết mình đang làm việc cho ai. 

Có điều, điều này cũng cho thấy Đương Hạo Minh này là người xảo quyệt và thông minh, sắp đặt người khác làm gián điệp trên mạng, bằng cách này không chỉ có thể biết được tất cả các loại tin tức của phía bọn họ mà cho dù cuối cùng gián điệp có bị bắt, cũng không thể khai ra Đường Hạo Minh. 

Thật ra lúc đầu, bọn họ cũng nghi ngờ không biết gián điệp có phải người của Đường Hạo Minh hay không, nhưng những thứ đào ra từ trên người gián điệp gần như không có dấu vết liên quan đến Đường Hạo Minh, ngược lại còn tìm ra được một số manh mối Kiều Phàm và tên gián điệp này đã từng gặp nhau. 

Vì vậy, bọn họ cho rằng gián điệp là do Kiều Phàm sắp đặt. 

Hơn nữa còn kiên định với lập trường. 

Bởi vì Kiều Phàm một lòng muốn tìm ra nhà họ Giang, hiện tại Kiều Phàm đã biết tung tích của nhà họ Giang, là người bên cạnh bọn họ tiết lộ, cộng thêm tên giản điệp này đã nói rằng từng gặp Kiều Phàm một lần, vì vậy khả năng tên gián điệp này là do Kiều Phàm sắp xếp đương nhiên rất cao. 

Kết quả, bọn họ lại đoán sai, gián điệp là người của Đường Hạo Minh. 

"Tổng giám đốc, anh nói anh ta gửi bức thư này cho anh rốt cuộc là có ý gì?” Trình Hiệp trả lại bức thư cho Đường Hạo Tuấn: "Hơn nữa anh ta còn nói ra việc gián điệp là do anh ta sắp xếp, anh ta có phải đang khiêu khích chúng ta không?" 

Đường Hạo Tuần híp mắt: "Anh ta không chỉ là khiêu khích mà còn gửi cho tôi chiến thư” 

“Chiến thư?” Trình Hiệp sửng sốt: “Tổng giám đốc, ý anh là Đường Hạo Minh muốn quyết đấu với anh?” 

Đường Hạo Tuấn nâng cằm lên: "Tôi hiểu anh ta, anh ta chính là có ý này, từ trước đến nay, tôi và anh ta giống như mèo bắt chuột, tôi luôn bắt, anh ta luôn trốn, tôi bắt không được anh ta nhưng anh ta cũng không dám thực sự xuất hiện trước mặt tôi, lúc đầu anh ta có thể cảm thấy trò anh đuổi tôi chạy này rất vui, nhưng với tính cách của anh ta, anh ta chơi không được, đến cuối cùng sẽ không chịu nổi cảm giác lo lắng của việc bị truy bắt, từ đó bắt đầu mất kiên nhẫn, tự mình xuất hiện, 

bức chiến thư này chính là chứng cứ.” 

Anh chỉ vào bức thư trên bàn. 

Trình Hiệp cuối cùng cũng hiểu ra mà gật gật đầu: “Thì ra là vậy, chẳng trách anh chưa từng vội vàng muốn tóm Đường Hạo Minh, bởi vì anh biết, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ lộ mặt” 

“Không sai” Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Đường Hạo Minh này cũng được coi là người có thực lực, nhưng tính cách và tâm tính không tốt, tính cách anh ta sớm muộn gì cũng kéo anh ta xuống địa ngục, đây cũng là nguyên do tại sao ông nội luôn không bồi dưỡng anh ta.” 

“Tôi hiểu rồi.” Trình Hiệp đẩy gọng kính: “Vậy tổng giám đốc, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” 

Đường Hạo Tuấn không trả lời mà hỏi lại: "Không phải lúc trước đã biết được tung tích của Đường Hạo Minh rồi sao, người phải đi đã tìm thấy chưa?” 

Trình Hiệp lắc đầu: "Ban đầu, chúng tôi quả thật xác nhận có tin tức về hoạt động của Đường Hạo Minh ở đất nước kia, nhưng sau khi chúng tôi phải người qua đó, phát hiện ra tung tích của Đường Hạo Minh lại biến mất rồi, vì vậy chúng tôi đoán rằng anh ta có lẽ đã rời đi.” 

Đường Hạo Tuấn gật đầu: "Biết rồi, phải người đến nước M kia tìm kiếm” 

“Nước M?” Trình Hiệp có chút khó hiểu. 

Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta: "Trong thư có nói tung tích của nhà họ Giang là do Đường Hạo Minh đưa cho Kiều Tuần, mà Kiều Tuấn mấy ngày trước đã đích thân chạy đến nước M, cậu nghĩ là vì cái gì?” 

Bị Đường Hạo Tuấn nhắc nhở như vậy, Trình Hiệp lập tức hiểu ra một chút, lập tức đứng dậy: “Tôi biết rồi tổng giám đốc, tôi sẽ sắp xếp người ngay bây giờ? 

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Nếu không tìm thấy Đường Hạo Minh ở nước M, vậy không cần tìm nữa, chiến thư của anh ta đã gửi đi rồi, sẽ lộ diện thôi” 

Chỉ là anh lo lắng, đến lúc đó, Đường Hạo Minh chủ động lộ diện, nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó. 

Vì vậy, anh càng hy vọng rằng mình sẽ sớm bắt được Đường Hạo Minh. 

Chí ít như vậy có thể ngăn chặn được Đường Hạo Tuấn làm điều gì đó. 

Trình Hiệp gật đầu: "Được, vậy tổng giám đốc, tôi đi trước” 

“Đi đi” Đường Hạo Tuấn khua tay. 

Trình Hiệp quay người đi ra ngoài. 

Đường Hạo Tuấn dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm bức thư trước mặt, đôi mắt u ám không rõ. 

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi anh đột nhiên vang lên. 

Đường Hạo Tuần thu hồi ánh mắt, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình. 

Là điện thoại của Mạnh Ngọc gọi đến, anh có chút không muốn nghe máy. 

Nhưng sau đó nghĩ đến điều gì đó nên vẫn kết nối. “Có chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lùng tẻ nhạt. Mạnh Ngọc biết anh sẽ đối xử với mình bằng thái độ này nên cũng không thất vọng, cười đáp: "Hạo Tuấn, tôi gọi đến để tạm biệt cậu” 

“Ừ" Đường Hạo Tuấn gật đầu. 

Nhìn thấy anh chỉ trả lời một chữ, Mạnh Ngọc thở dài bất lực: “Cậu không nói câu gì khác với tôi sao? Chẳng hạn đại loại như chúc tôi lên đường thuận lợi?” 

“Không cần thiết” Đường Hạo Tuấn ném ra một câu với thái độ lạnh nhạt như cũ. 

Mạnh Ngọc cười khổ: "Được rồi, quả nhiên là cậu, vậy được, vậy tôi không làm phiền nữa, cúp máy trước đây, cậu biết tôi nói lời tạm biệt rồi là được rồi” 

Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng: "Khi nào thì rời đi?" 

Đầu dây bên kia, Mạnh Ngọc vốn đang định cúp máy, nghe thấy câu hỏi của anh liền sững sờ một chút, sau đó lại đưa điện thoại lại bên tai, khẽ cười một tiếng: “Chuyến bay tới nay” 

Vốn dĩ anh ta đã rời đi trước đó rồi, có điều sau đó thành phố Giang đột nhiên có một bệnh nhân cần phải phẫu thuật. 

Hiện tại ở thành phố Giang, ngoài anh ta ra không có ai dám tiếp nhận cuộc phẫu thuật đó, vì vậy anh ta lại bị gọi lại. 

Hiện tại ca mổ đã kết thúc, bệnh tình của bệnh nhân đã được kiểm soát, sau này không cần anh ta nữa nên anh ta đương nhiên cũng nên tiếp tục thực hiện chuyến du hành của bản thân mình. 

Vì vậy đã mua vé máy bay rời đi trong đêm nay. 

Lần này, anh ta thực sự đi rồi, sẽ không vì bất kỳ cuộc điện thoại nào mà quay lại. 

Chính vì vậy mới đặc biệt gọi điện cho Đường Hạo Tuấn để nói lời từ biệt. 

Đường Hạo Tuấn nghe thấy câu trả lời của Mạnh Ngọc, ừ một tiếng: “Tôi biết rồi” Sau đó, anh không nói gì nữa. 

Mạnh Ngọc lắc đầu bật cười: “Muốn nghe thêm một câu từ miệng cậu mà cũng không có, được rồi, không nói những chuyện này nữa, Hạo Tuấn, chúc cậu và Tống Vy hạnh phúc, tạm biệt”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK