Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Vy nghe ra được sự áy náy trong giọng nói của Giang Hạ, bất lực mỉm cười: “Có gì đâu, bảo bọn họ trở về là được rồi? Hơn nữa bảo bọn họ đến một chuyến, cũng không tính là mất công, ít nhất bọn họ có thể đi qua xem mọi người có an toàn không, có cần giúp đỡ gì không.”

Giang Hạ biết bạn thân đang an ủi mình, để mình không cảm thấy ngại nữa, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.

Sau đó, Tống Vy nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa đi về phía cửa, vừa nói: “Được rồi, lát nữa tớ sẽ nói với Hạo Tuấn, để anh ấy bảo bọn họ trở về.”

“Ừ, cảm ơn cậu Vy Vy, còn nữa, giúp tớ cảm ơn Đường tổng, hi vọng chuyện này không khiến anh ấy tức giận.” Khuôn mặt Giang Hạ tràn đầy sự nhờ vả.

Tống Vy biết cô ấy sợ Đường Hạo Tuấn, không khỏi khẽ cười, lắc đầu: “Yên tâm đi, Hạo Tuấn không nhỏ nhen vậy đâu, nhưng tớ sẽ nói giúp cậu.”

“Vậy thì quá tốt rồi.” Giang Hạ vỗ ngực.

Tống Vy nghiêm túc nói: “Mọi người đã quyết định ở lại đó, nhưng nói thế nào, Kiều Phàm cũng không dễ đối phó, nên tớ hi vọng mọi người phải cẩn thận, có chuyện gì phải lập tức thông báo với tớ, biết chưa?”

“Ừ.” Giang Hạ gật đầu.

Vẻ mặt Tống Vy lại trở nên ôn hòa: “Vậy thì tốt, được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, chỗ tớ có người đến.”

“Được, vậy cậu làm việc đi.” Giang Hạ ừ một tiếng.

Tống Vy đặt điện thoại xuống, đẩy cửa phòng ra, Trần Châu Ánh đang đứng bên ngoài.

Trần Châu Ánh nhìn cô, bĩu môi: “Lâu như vậy mới mở cửa, còn cầm điện thoại, thế nào, đang nấu cháo điện thoại với Đường tổng?”

Tống Vy lắc đầu: “Không phải Hạo Tuấn, là Giang Hạ.”

“Giang Hạ?” Trần Châu Ánh lên tinh thần: “Cô ấy nói gì với cậu?”

Tống Vy cũng không giấu cô ấy, nói cho cô ấy biết cuộc điện thoại lúc nãy của mình với Giang Hạ.

Sau khi Trần Châu Ánh nghe xong, rất lâu không lên tiếng, đến tận một lúc lâu sau, mới thở dài nói: “Thực ra, tớ có thể hiểu cô ấy.”

Tống Vy ừ một tiếng: “Tớ cũng vậy.”

Nếu như cô không thể hiểu, cô sẽ không không can thiệp vào quyết định của Giang Hạ.

Trần Châu Ánh buông lỏng tay: “Chỉ hi vọng, quyết định này của cô ấy cuối cùng sẽ không khiến cô ấy bị thua.”

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, đúng rồi, không nói những chuyện này nữa, Châu Ánh, tìm tớ có chuyện gì sao?”

“Tớ tìm cậu để lấy sổ thiết kế lúc trước, chỗ tớ có mấy bản thảo có chút vấn đề, tớ lấy để so sánh một chút.” Trần Châu Ánh nói.

Tống Vy ừ một tiếng: “Được, tớ lấy cho cậu, cậu đợi một chút.”

Nói xong, cô quay người đi vào trong phòng, rất nhanh đã lấy ra một quyển sổ thiết kế ở trên đầu giường, quay lại đưa cho Trần Châu Ánh: “Đây.”

“Cảm ơn, lát nữa dùng xong sẽ trả lại cho cậu.” Trần Châu Ánh nhận lấy, cười nói.

Tống Vy khẽ gật đầu: “Cậu dùng đi.”

“Vậy tớ đi trước đây.” Trần Châu Ánh vẫy tay, quay người rời đi.

Tống Vy đóng cửa phòng lại, quay người trở về phòng, vừa đi, vừa gọi video cho Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn giống như vẫn đang đợi cô, cô vừa gửi lời mời gọi video, anh đã nghe máy, khuôn mặt vô cùng đẹp trai xuất hiện trên màn hình: “Hạo Tuấn.”

Tống Vy gọi người đàn ông một tiếng.

Người đàn ông ừ một tiếng.

Tống Vy lại nói: “Em có mấy lời muốn nói với anh.”

“Em muốn nói chuyện Giang Hạ không muốn chuyển đi nữa?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy nói.

Trên mặt Tống Vy hiện lên sự kinh ngạc: “Anh biết?”

“Ừ, lúc nãy người bên kia đã liên lạc với Trình Hiệp, Trình Hiệp đã báo cáo với anh rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy lập tức hiểu ra: “Hóa ra là như vậy, vậy anh cảm thấy Giang Hạ làm như vậy có đúng không?”

Đường Hạo Tuấn ngồi vào sau bàn làm việc trong phòng sách, vắt chéo chân, thờ ơ nói: “Không nói được là đúng hay sai, nhưng đây là quyết định của cô ấy, chúng ta nên tôn trọng cô ấy, chỉ là những chuyện sau này không hối hận là được.”

Tống Vy cắn môi: “Ừ, em cũng nghĩ như vậy, chỉ là trong lòng em vẫn còn rất lo lắng, đây chả khác gì đánh cược, thắng, cả nhà Giang Hạ sẽ không sao, nếu như thua, vậy bọn họ sẽ có kết cục như thế nào, em không dám nghĩ đến.”

“Anh tin cả nhà Giang Hạ có lẽ đã nghĩ đến hậu quả rồi, nhưng vẫn quyết định không đi, điều đó chứng tỏ, bọn họ tình nguyện chấp nhận hậu quả, em không cần lo lắng, đừng khiến mình ngột ngạt.” Đường Hạo Tuấn cau mày, không tán thành nói.

Tống Vy cười nói: “Đúng đúng đúng, ông chồng quản gia.”

Đường Hạo Tuấn rõ ràng rất thích câu ông chồng quản gia này của cô, khóe miệng hơi cong lên.

Tống Vy nhìn anh, hỏi: “Vậy mấy người đi đón mấy người Giang Hạ, anh đã bảo bọn họ trở về chưa?”

“Chưa.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Anh bảo bọn họ ở lại gần đó, nhà họ Giang đã không muốn rời đi, nhưng anh có thể phái người canh chừng ở gần chỗ bọn họ, âm thầm bảo vệ bọn họ, như vậy, Kiều Phàm muốn làm gì, cũng phải suy nghĩ, đương nhiên, chỉ cần Kiều Phàm không làm ra hành động làm hại đến bọn họ, người của anh cũng sẽ không đi quấy rầy bọn họ, dù sao đây cũng là chuyện riêng của bọn họ.”

Tống Vy cảm thấy cũng đúng: “Cứ như vậy đi, chuyện giữa nhà họ Giang với Kiều Phàm, cho dù thế nào, cũng phải đối diện để giải quyết, anh sắp xếp như vậy rất tốt, có thể bảo vệ nhà họ Giang, lại không cản trở ân oán giữa nhà họ Giang và Kiều Phàm, rất tốt.”

Chỉ cần nhà họ Giang không có chuyện gì, những thứ khác, cô không cần phải quan tâm.

Giống như Hạo Tuấn nói, từ giây phút Giang Hạ quyết định ở lại, mấy người Giang Hạ có lẽ đã nghĩ đến sẽ có hậu quả gì.

Đã như vậy, cô không cần nhúng tay vào quá nhiều.

“Em nghĩ như vậy không sai.” Đường Hạo Tuấn khen thưởng gật đầu.

Tống Vy dở khóc dở cười nhìn anh: “Bình thường có phải anh nghĩ em suy nghĩ không chu đáo về chuyện nhà họ Giang với Kiều Phàm?”

“Vẫn luôn nghĩ.” Đường Hạo Tuấn cong môi trả lời: “Em quá để ý nhà họ Giang, hận không thể xây một lô cốt để bảo vệ nhà họ Giang ở trong đó, nhưng suy nghĩ này không đúng, tương đương với việc em cắt đứt ân oán của nhà họ Giang với Kiều Phàm, nếu như vậy, ân oán của bọn họ mãi không thể giải quyết hoàn toàn được.”

Tống Vy nghe thấy lời nói của người đàn ông, trầm mặc một lúc, sau đó hối lỗi cúi đầu xuống: “Em biết sai rồi, không phải là em sợ nhà họ Giang xảy ra chuyện sao.”

“Chính vì em sợ như vậy, nhà họ Giang mãi mãi không trưởng thành được, bây giờ anh cảm thấy, về điểm này Giang Hạ làm tốt hơn em, bây giờ cô ấy dám đối mặt với Kiều Phàm, mà em vẫn luôn nghĩ đến việc bảo vệ nhà họ Giang, cứ luôn bảo vệ bọn họ, bọn họ mãi không thể trưởng thành được.” Đường Hạo Tuấn đánh giá nói.

Tống Vy xoa mũi: “Được rồi, em biết rồi, anh đừng nói nữa, bây giờ em cũng tiến bộ rồi, lúc Giang Hạ nói cô ấy muốn ở lại, em không có khuyên cô ấy, em cũng nghĩ, cô ấy đã lựa chọn như vậy, hình như cũng không phải là chuyện sai lầm.”

Đường Hạo Tuấn khẽ cười: “Được rồi, không nói nữa, không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”

“Được, anh cũng vậy.” Tống Vy nhìn thời gian, quả thật rất muộn rồi, cũng không gò ép nói nhiều với người đàn ông một lúc nữa.

Hai người tạm biệt nhau, sau đó cúp cuộc gọi video.

Sau đó, Tống Vy đặt điện thoại trong tay xuống, đứng dậy đi vào nhà tắm, chuẩn bị tắm rửa, nghỉ ngơi.

Bên kia, chỗ Giang Hạ.

Lúc này Giang Hạ cũng nhận được điện thoại của ba Giang, ba Giang nói về tình hình của Kiều Phàm.

Vết thương của Kiều Phàm cũng khá nặng, bị ba Giang đánh gãy một chiếc xương sườn, phía sau lưng cũng bị thương không nhẹ, trên mặt cũng bầm tím, thậm chí não còn bị chấn động nhẹ, cần phải nhập viện quan sát một khoảng thời gian.

Nhưng may là, không bị thương đến tính mạng, ngược lại khiến Giang Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng chỉ thả lỏng một lúc, rất nhanh Giang Hạ lại trở nên lo lắng.

Bởi vì cô sợ, sợ Kiều Phàm báo cảnh sát.

Ba cô đánh người ta bị thương là thật, hơn nữa còn là cố ý đánh người, nếu như kiều phàm báo cảnh sát, ba cô cũng phải gánh chịu hậu quả, nói không chừng còn phải ngồi tù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK