Tống Huyền điều chỉnh hướng xe lăn, nhưng cũng không có vội đi vào, ngược lại là ngẩng đầu hừ với cô: “Nếu không phải sợ sự việc càng thêm tồi tệ, tôi bị hiệp hội cảnh cáo thì tôi thật muốn phóng viên chụp được cảnh cô không nhân nhượng với người thương tật, cho người trên mạng mắng chửi cô.”
Nói xong, Tống Huyền điều khiển xe lăn đi vào.
Tống Vy nhìn bóng lưng của cô ta, không khỏi cười khẩy một tiếng.
Ngay cả vào cửa mà cũng phải tranh giành, giống như đi vào trước là sẽ được hạng nhất vậy, thật đúng là buồn cười.
Bất lực mà lắc đầu, Tống Vy khẽ thở dài một hơi, chỉnh lại tóc, điều chỉnh lại tâm lý, sau đó nhấc chân, tiến vào tòa nhà, đi tới sân đấu.
Địa điểm thực ra là phòng họp của hiệp hội, vì tổng cộng chỉ có 16 người thi đấu, cho nên hiệp hội đã bỏ sân đấu chuyên tổ chức cuộc thi và tổ chức trong phòng họp.
Hơn nữa, để xác định tính công bằng cho các vòng chung kết của cuộc thi, hiệp hội còn mời một số hãng truyền thông thời trang đến phát sóng toàn bộ quá trình cuộc thi.
Sau khi Tống Vy biết được điều đó, một tia sáng sắc bén xẹt qua mắt, nhìn về phía Tống Huyền.
Đối với Tống Vy mà nói, phát sóng trực tiếp đúng là quá tốt, cô còn đang rầu lúc chung kết, không thể để tất cả mọi người biết Tống Huyền là một người thường xuyên đạo nhái.
Không ngờ, hiệp hội đã chủ động giúp cô giải quyết vấn đề này.
Tống Huyền chú ý tới ánh mắt của Tống Vy, không biết tại sao, trong lòng có chút bất an.
Nhưng cô ta cũng không hỏi, vì thư ký Vương đã cầm micro dẫn 16 người mẫu đứng lên sân khấu của phòng họp, thông báo nội dung cuộc thi.
Hết cách, Tống Huyền chỉ có thể hung hăng trừng lại Tống Vy, mở miệng nhưng vô thanh mà nói: “Cô nhìn cái gì?”
Tống Vy hiểu nhưng không trả lời, sau khi mỉm cười đầy ẩn ý với cô ta một cái, thì thu lại ánh mắt, chăm chú lắng nghe bài phát biểu của thư ký Vương.
Chủ đề của cuộc thi này là ‘Xuân’, nhà thiết kế không chỉ phải vẽ một bản vẽ thiết kế của chủ đề này mà còn phải chọn vải làm ra quần áo tại chỗ, cho người mẫu họ chọn mặc lên rồi đi catwalk.
Vì vậy, ngay khi thư ký Vương dứt lời, tất cả các nhà thiết kế, ngoại trừ Tống Vy, đã đổ xô đến để chọn người mẫu.
Một người mẫu hợp nhãn, không chỉ mang lại cảm hứng cho nhà thiết kế, mà còn ảnh hưởng đến kết quả của cuộc thi.
Vì khí chất, ngoại hình và phong cách catwalk của người mẫu có thể giúp nhà thiết kế biết mình nên thiết kế theo hướng nào, cho dù quần áo được thiết kế cuối cùng không quá rực rỡ, nhưng bản thân người mẫu mặc lên đẹp, thì cũng có thể giành chiến thắng, cho nên mấy nhà thiết kế này rất tích cực.
Đường Hạo Tuấn cũng đang xem chương trình phát sóng trực tiếp trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đường Thị, Trình Hiệp đứng sau ghế làm việc của anh, đẩy đẩy gọng kính, khó hiểu hỏi: “Các nhà thiết kế khác đều đang giành người mẫu, tại sao nhà thiết kế Tống lại không đi giành chứ?”
Nhìn đám nhà thiết kế tranh giành người mẫu như một trò hề trong buổi phát sóng trực tiếp, Đường Hạo Tuấn có chút chán ghét mà dời mắt đi, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Tống Vy đang thờ ơ ung dung kia, đôi môi mỏng khẽ mở, nói: “Không cần thiết, với năng lực của cô ấy, thì bất luận là người mẫu nào, cô ấy cũng đều có thể thiết kế ra bộ thích hợp nhất.”
“Tuy nói như vậy, nhưng chủ đề lần này là mùa xuân, đại diện cho sự dịu dàng, những nhà thiết kế này đã giành đi tất cả người mẫu, chỉ để lại một người mẫu da đen cho nhà thiết kế Tống, không dễ làm đâu.” Trình Hiệp nhìn Tống Vy đi về phía người mẫu da đen, có chút lo lắng mà nói.
Phong cách thiết kế của các nhà thiết kế phương Đông về cơ bản là mềm mại và bảo thủ, vì vậy người mẫu da đen hiếm khi được sử dụng vì họ cảm thấy rằng người mẫu da đen chỉ phù hợp với phong cách thị giác và gu thời trang nào nổi bật thôi.
Phong cách tạo hình thị giác chủ yếu là hoang dã và không gò bó, không thể hiện được khía cạnh dịu dàng của mùa xuân.
Đường Hạo Tuấn đương nhiên biết chuyện này, nhưng không có chút nào lo lắng cho Tống Vy cả, ngược lại lười biếng mà dựa vào trên ghế, chắp tay trước bụng, nhàn nhạt nói: “Nhìn bộ dạng của cô ấy, có giống như đang hoảng loạn không?”
Nghe vậy, Trình Hiệp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Vy.
Đúng như lời Đường Hạo Tuấn nói, trên mặt Tống Vy không có chút căng thẳng nào, ngược lại vẫn nở nụ cười.