Nhưng sau khi ăn được một nửa thì Đường Hạo Tuấn lại lấy hộp cơm ra khỏi tay Tống Vy: “Được rồi, đừng ăn nữa. Em đã không ăn cơm một ngày rồi, không thể ngay một lúc ăn quá nhiều. Em nghỉ ngơi đi.”
Tống Vy không phản đối, ngoan ngoãn kéo chăn nằm xuống, sau đó nghiêng người quay lưng về phía Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn để hộp cơm sang một bên, không quấy rầy cô, xoay người nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc, mợ chủ ngủ rồi à?” Trình Hiệp hỏi.
Đường Hạo Tuấn đóng cửa phòng bệnh: “Ngủ rồi, cậu về trước đi. Mấy ngày tới tôi sẽ ở bên cô ấy. Cậu chịu trách nhiệm công việc ở tập đoàn. Có việc gì cứ gọi cho tôi.”
“Tôi hiểu rồi.” Trình Hiệp đáp lời rồi chào tạm biệt.
Anh ta vừa đi không lâu thì dì Vương đã đưa hai đứa bé đến.
Dì Vương cũng là một trong những người biết về vụ tai nạn của Lưu Mộng, Đường Hạo Tuấn đã gọi điện báo cho bà biết khi Tống Vy hôn mê, mục đích là để bà đến đón bọn trẻ ở nhà trẻ vào buổi chiều, vì lúc này họ đều không có thời gian rảnh.
Vì vậy, dì Vương vừa đón được hai đứa trẻ thì đã vội vàng đưa đến đây.
“Cậu chủ.” Dì Vương nhìn Đường Hạo Tuấn, định nói gì đó.
Hai đứa trẻ đã lập tức thoát khỏi tay bà, chạy về phía Đường Hạo Tuấn.
“Ba ơi, bà ngoại bị sao vậy ạ?” Tống Hải Dương mắt đỏ hoe đứng trước mặt Đường Hạo Tuấn, ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi.
Tống Dĩnh Nhi cũng như thế.
Hai đứa bé không biết Lưu Mộng đã chết, dì Vương cũng không nói chi tiết cho chúng biết, chỉ nói là bà ngoại hai đứa bị tai nạn.
Đường Hạo Tuấn trầm mặc nhìn hai đứa trẻ một hồi, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm hai đứa nhỏ vào lòng, trầm giọng đáp: “Bà ngoại... đã qua đời rồi.”
Con ngươi Tống Hải Dương đột nhiên co rút lại, cả người đều ngây ngẩn.
Tống Dĩnh Nhi thì phản ứng trực tiếp hơn, cô bé lập tức khóc rống lên.
Tiếng khóc của cô bé khiến Tống Hải Dương hoàn hồn, cậu bé lắc đầu, không thể tin nổi: “Sao lại vậy chứ? Buổi sáng, rõ ràng bà còn chào con. Làm sao lại... Hu hu hu…”
Nói đến đây Tống Hải Dương cũng không kìm được nữa mà khóc rống lên.
Mặc dù trông cậu bé có vẻ trưởng thành nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đến năm tuổi, người bà yêu thương cậu đã không còn nữa, đương nhiên cậu sẽ không thể chấp nhận được tin dữ này.
Nghe thấy tiếng khóc bi thương của hai đứa trẻ, Đường Hạo Tuấn cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu, trái tim như bị đào ra, co rút đau đớn.
Nhưng anh cũng không ngăn cản hai đứa trẻ khóc, cũng như anh đã không ngăn Tống Vy.