Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng vậy." Ánh mắt Đường Hạo Tuấn cũng ôn nhu lại.

Tìm lâu như vậy, rốt cuộc có đầu mối tung tích của Tống Vy, đây là tin tốt duy nhất mấy ngày nay.

Anh tất nhiên thở phào nhẹ nhõm.

"Ba, chúng ta khi nào đi hải đảo kia đón mẹ?" Tay nhỏ của Tống Hải Dương nắm thành quả đấm, đã sẵn sàng tùy thời lên đường.

Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nói: "Hải Dương, con ở lại bên này đã, mặc dù đã có tung tích mẹ con, nhưng cụ thể ở hải đảo nào còn cần điều tra, ba chuẩn bị tự mình đi hải vực kia, tìm từng đảo một!"

Nói tới đây, mặt Đường Hạo Tuấn kiên định lãnh trầm.

Nếu đã biết Tống Vy ở đâu, vậy tất nhiên anh phải tìm ra cô.

Trừ điều này ra, còn có Đường Hạo Minh, anh cũng phải bắt được!

"A, lại để con ở lại đây!" Tống Hải Dương chu cái miệng nhỏ, hiển nhiên có chút không vui.

Đường Hạo Tuấn ôn nhu an ủi: "Xin lỗi Hải Dương, bởi vì con quá nhỏ, mang con theo không tiện."

"Được rồi." Nghe được ba nói như vậy, Tống Hải Dương còn có thể làm sao, chỉ có thể buồn buồn không vui đồng ý.

Đường Hạo Tuấn trầm mặc hai giây, lại nói: "Như vậy đi Hải Dương, chờ ba tìm được mẹ con, lập tức đón con, thế nào?"

Nghe nói như vậy, mắt Tống Hải Dương trong nháy mắt sáng lên, mất mát lập tức dâng cao, liên tục gật cái đầu nhỏ: "Được."

"Cứ quyết định như vậy đi." Mắt Đường Hạo Tuấn nhu hòa nói.

"Ừ, quyết định như vậy, ba phải mau tìm được mẹ, đón con qua, còn Dĩnh Nhi nữa, Dĩnh Nhi cũng phải đi." Tống Hải Dương nắm thật chặt điện thoại di động nói.

Nếu không phải bởi vì bây giờ đang gọi điện, nếu như là mặt đối mặt, cậu bé cũng muốn ngéo tay với ba.

"Được, ba sẽ cố gắng." Đường Hạo Tuấn gật đầu một cái, sau đó cúp điện thoại.

Cúp điện thoại, anh cũng không cất đi, mà lên xe, lại gọi cho Trình Hiệp.

Trình Hiệp rất nhanh đã nghe máy: "Tổng giám đốc."

"Thu thập thông tin hải đảo thế nào rồi?" Đường Hạo Tuấn híp mắt hỏi.

Trình Hiệp xoa xoa mắt một ngày một đêm không ngủ, có chút đỏ lên trả lời: "Đã thu thập xong hết rồi, tóm lại trước mắt hải đảo có trên bản đồ, tôi đều ghi chép lại, nhưng một vài đảo vệ tinh cũng không tìm ra, tôi cũng không có cách nào."

Dẫu sao hải đảo mà vệ tinh cũng không tìm ra, cũng sẽ không xuất hiện trên bản đồ, nếu muốn thu thập thông tin cũng không có cách nào.

Đường Hạo Tuấn cũng hiểu điều này, vì vậy cũng không quá thất vọng, hơi ừ một tiếng, ý đã biết: "Cậu gửi tài liệu thu thập được vào hộp thư của tôi, ngoài ra, bây giờ lên đường từ sân bay bên đó, đi nước L chờ tôi, mua một chiếc du thuyền ở đó, thêm một ít vũ khí, đồ cứu viện."

Nghe vậy, Trình Hiệp trở nên vô cùng nghiêm túc: "Tổng giám đốc, ý của ngài là nói, mợ chủ thật ở sự ở hải đảo hải vực đó?"

"Không sai." Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Trình Hiệp nuốt nước miếng một cái: "Vậy nói như thế, Đường Hạo Minh bọn họ cũng có thể ở hải đảo đó?"

Nếu không Tổng giám đốc sao lại để anh ta thêm những dụng cụ kia.

Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng: "Đúng vậy, nếu là Đường Hạo Minh đưa Tống Vy đi, như vậy rất có thể, Đường Hạo Minh bây giờ ở cùng Tống Vy, cho nên lập tức đi làm."

"Đã rõ, tôi lập tức đi." Sắc mặt Trình Hiệp nghiêm túc gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Hạo Tuấn nhéo mi tâm: "Đến sân bay."

Quốc gia này cách nước L rất xa, bay đến nước L, chắc đã là trưa mai.

Cho nên anh vừa rồi anh mới nói, để Trình Hiệp đến nước L trước chờ anh.

"Vâng, Tổng giám đốc." Tài xế nghe được Đường Hạo Tuấn phân phó, gật đầu đáp một tiếng, khởi động xe.

Đường Hạo Tuấn nắm điện thoại di động, dựa vào trên ghế ngồi, hơi nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Giữa trưa ngày thứ hai, Đường Hạo Tuấn cuối cùng đã tới nước L.

Trình Hiệp tự mình lái xe tới sân bay đón anh: "Tổng giám đốc."

Mặt Đường Hạo Tuấn lộ vẻ mệt mỏi lên xe, giọng có chút khàn khàn hỏi: "Du thuyền chuẩn bị thế nào?"

"Đã mua xong, thân dài tám mươi thước, có thể vượt khoảng cách hàng hải xa trong thời gian dài, bây giờ đang đậu sát ở bến tàu bên kia kiểm tra." Trình Hiệp trả lời.

Đường Hạo Tuấn hài lòng gật đầu một cái: "Rất tốt."

"Trừ cái này ra, dụng cụ tôi cũng liên lạc xưởng quân đội chuyên nghiệp để mua, trước ngày mai toàn bộ gắn trên du thuyền, đồng thời tôi còn liên lạc một công ty an ninh, thuê ba trung đội vệ sĩ, đến lúc đó sẽ đi cùng chúng ta." Trình Hiệp còn nói.

Đường Hạo Tuấn nhấc cằm: "Cậu làm không tệ."

Trình Hiệp cười một tiếng: "Đây đều là nên làm, tôi cũng hy vọng ngài sớm tìm được mợ chủ, như vậy tôi cũng sớm được giải phóng."

Đường Hạo Tuấn nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, lười để ý anh ta, mở máy tính xách tay của anh, tiếp tục kiểm tra tài liệu hải đảo ngày hôm qua anh ta gửi.

Tài liệu khi anh ở trên máy bay đã xem rồi, bây giờ lại xem chỉ là muốn hiểu sâu hơn.

Hải đảo Trình Hiệp thu thập thông tin, có chừng mười bảy cái, trong đó có bảy cái là đảo tư nhân, ba cái là đảo của nước L, còn lại, chính là đảo không người.

Nhưng nói là đảo không người, trên đó rốt cuộc có người không, cũng không biết được.

Có người có tiền không mua đảo, nhưng xây nhà trên đó, cũng không phải là không có.

Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn bỏ riêng tài liệu bảy đảo không người vào tệp riêng, mở miệng nói: "Trên du thuyền có thuyền cứu sinh cỡ nhỏ không?"

"Có, có ba chiếc thuyền cứu sinh cỡ nhỏ, chừng mười lăm thước, ngoài ra, còn có vài chiếc thuyền hơi, moto trên nước vân vân." Trình Hiệp vừa lái xe vừa trả lời.

Đường Hạo Tuấn khẽ vuốt cằm: "Mười lăm thước, thật dài, như vậy, anh sắp xếp vài vệ sĩ trên ba thuyền cứu sinh, đến bảy đảo không người kia, kiểm tra có tung tích của Tống Vy không."

Dẫu sao nhiều đảo như vậy, thật sự muốn tìm từng cái một, nhất định phải tiêu phí thời gian rất lâu, đợi khi tìm được Tống Vy, cũng không biết là bao lâu sau.

Cho nên để tiết kiệm rút ngắn thời gian, vậy thì nhất định phải sắp xếp nhiều người, sau đó chia nhau hành động.

Trình Hiệp nghe phân phó của Đường Hạo Tuấn, cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Dẫu sao phải mau tìm được mợ chủ, đây chính là cách tốt nhất.

"Tôi đã biết, chờ dụng cụ bên công xưởng quân đội bên kia chở tới, tôi gắn một ít lên thuyền cứu sinh cỡ nhỏ rồi sắp xếp người."

"Ừ." Đường Hạo Tuấn xoa xoa huyệt thái dương, không lên tiếng.

Anh đang suy nghĩ, những hải đảo đã biết anh sẽ đích thân đi kiểm tra, nhưng những hải đảo không ai biết thì sao?

Nhưng Đường Hạo Tuấn cũng không nghĩ quá lâu, bởi vì nghĩ những thứ vô dụng này, chỉ có chờ đến lúc đó đi một bước nhìn một bước.

Nếu như cuối cùng Tống Vy thật sự không ở trên hải đảo đã được báo cáo.

Như vậy những hải đảo vệ tinh cũng không phát hiện ra, nhưng lại tồn tại, anh cũng muốn đích thân đi một chuyến.

Tóm lại, không tìm được Tống Vy, anh quyết không bỏ qua.

Đường Hạo Tuấn siết quả đấm, trong mắt tóe ra ánh sáng kiên định.

Ngày, dần dần đen xuống.

Buổi tối mười một giờ, tất cả dụng cụ được lắp trên du thuyền.

Đường Hạo Tuấn không trì hoãn, ra lệnh du thuyền khởi hành, đi hải vực có những hải đảo kia.

Mà ba chiếc thuyền cứu sinh kia, đã lên đường trước lúc xế chiều, lúc này khẳng định đã đến những đảo không người, dù không biết tình huống những vệ sĩ kia tìm hiểu thế nào, trên những đảo không người kia, có tung tích Tống Vy không.

Đang suy nghĩ, phòng của Đường Hạo Tuấn trên du thuyền bị gõ.

Anh mím môi ngẩng đầu lên: "Vào đi."

Trình Hiệp đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc, thuyền cứu hộ số một gửi tin tức, đảo không người số một không có dấu tích có người sinh sống."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK