Vài ngày sau, ngày phán quyết của Tô Thu đã tới.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn tới toà án.
Tống Kim không đi, ở lại phòng bệnh với Tống Huy Khanh.
Anh ta cầm ipad, đang mở hiện trường tòa án phúc thẩm Tô Thu cho Tống Huy Khanh xem.
Tống Huy Khanh nhìn chằm chằm video, thấy Tô Thu tiều tụy chật vật, cứ như nhoáng cái đã già đi mấy chục tuổi, ông ta vui sướng đến lạ.
Ở toà án, Tống Vy cũng không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Tô Thu lại chật vật đến vậy.
Lúc bị bắt Tô Thu vẫn trang điểm rất kỹ càng, còn hiện giờ thì mặc đồ tù, đeo còng tay xích chân, tóc cũng bị cắt hết, chỉ để lại một chút, có cả tóc bạc luôn rồi.
Quả nhiên khi đứng trước bi kịch, người không có tinh thần sẽ già rất nhanh.
Trên bục, thẩm đán đang đọc tất cả hành vi phạm tội của Tô Thu.
Tô Thu bị hai nữ cảnh sát áp giải, đứng ở ngay giữa toà, cúi thấp đầu, cơ thể còn run nhè nhẹ, rõ ràng cảm thấy vô cùng sợ hãi với phán quyết sắp tới của mình.
Tống Vy thở dài: “Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm thế chứ.”
Đường Hạo Tuấn không nói gì, cũng không có gì để nói, Tô Thu thành ra thế này, đều là những thứ bà ta đáng phải chịu.
Anh nghĩ, phiên tòa phúc thẩm cuối cùng của Đường Mãnh, chắc Đường Mãnh cũng sẽ giống Tô Thu lúc này, sợ tới mức run bần bật.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, phán quyết của Tô Thu được đưa ra.
Vì chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa còn có nhà họ Trương nhúng tay vào, Tô Thu bị tử hình là điều chắc chắn.
Khoảnh khắc biết mình bị tử hình, Tô Thu ngồi sụp xuống đất, choáng váng.
Tống Vy lạnh lùng nhìn bà ta, không nán lại nữa, rời khỏi tòa án cùng Đường Hạo Tuấn.
Bên ngoài tòa án, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc sáng khi tới, trời vẫn còn xám xịt, vậy mà lúc này trời lại trong xanh đến lạ, vì Tô Thu đã bị phán quyết sao?
Tống Vy hít một hơi thật sâu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ vui sướng: “Mẹ, con báo được thù cho mẹ rồi, Tô Thu đã bị đền tội.”
Đường Hạo Tuấn nghe được lời này, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Nếu mẹ biết sẽ rất vui.”
“Ừ, em muốn đi gặp mẹ.” Tống Vy khịt mũi, nghẹn ngào nói.
“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu đồng ý.
Hai người đi tới cửa hàng gần đó mua một bó hoa, sau đấy lái xe tới nghĩa trang.
Khi tới nghĩa trang, Tống Vy không để Đường Hạo Tuấn vào cùng, cô vào một mình.
Bời vì có vài lời, cô muốn nói riêng với mẹ.
Đường Hạo Tuấn cũng biết, anh không ép, ngồi trên xe chờ.
Đợi khoảng hơn một tiếng sau, Tống Vy ra ngoài.
Cô đứng cách đó không xa vẫy tay mỉm cười với anh.
Đường Hạo Tuấn nhìn ra được hiện giờ cô đã nhẹ nhõm đi nhiều, sự ưu sầu giữa hàng lông mày cũng biến mất, trở về dáng vẻ vô ưu vô lo trước khi họ kết hôn.
Từ sau khi Lưu Mộng qua đời, giữa hàng lông mày cô luôn có sự phiền muộn nhàn nhạt.
Đó không chỉ là nỗi buồn vì Lưu Mộng qua đời, đó còn là sự hoài nghi với cái chết của Lưu Mộng.
Hiện giờ Tô Thu đã đền tội, cô đã báo thù được cho Lưu Mộng, phiền muộn của cô cuối cùng cũng tiêu tan.
Đường Hạo Tuấn hạ cửa kính xe xuống, cũng vẫy tay với Tống Vy: “Nhanh lên, đi thôi.”
“Em đến đây.” Tống Vy gật đầu, bước chân nhanh hơn, chạy bước nhỏ tới.
Đường Hạo Tuấn vươn người ra, mở cửa ghế phụ cho cô.
Tống Vy ngồi lên: “Để anh đợi lâu rồi.
“Đâu có.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu, sau đó nghĩ tới gì đó, chỉ về phía sau: “Nhìn xem.”
“Cái gì thế?” Tống Vy ngây người, sau đó quay đầu, khi nhìn thấy cảnh tượng ở ghế sau, cô lập tức ngạc nhiên há to miệng: “Sao lại nhiều hoa như vậy?”
Ở ghế sau bày đầy hoa hồng đỏ, vừa nhìn qua đã mà một khoảng đỏ tươi, trông rất đẹp mắt.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn hơi cong lên: “Đây đều là quà anh tặng em.”
Tống Vy nhìn về phía anh: “Đang yên đang lành sao lại tặng hoa cho em?”
“Tô Thu đền tội, là một ngày đáng mừng, thế nên anh tặng hoa cho em, để em vui vẻ một chút, hoa đều mua ở cửa hàng gần đây, cũng không đắt lắm, đừng để ý, sau này anh sẽ bù đắp cho em sau.” Đường Hạo Tuấn nói.
Khóe mắt Tống Vy ươn ướt, mỉm cười lắc đầu: “Em không để ý gì đâu, em rất vui, cảm ơn ông xã.”
Cô nói xong, hít sâu một hơi, sau đó túm lấy cà vạt anh, kéo xuống.
Người đàn ông cúi đầu xuống, Tống Vy khẽ cười với anh, sau đó hôn lên.
Đường Hạo Tuấn hơi kinh ngạc, không ngờ cô đột nhiên lại cảm ơn anh như vậy.
Nhưng rất nhanh ánh mắt anh đã trầm xuống, đảo khách thành chủ, bàn tay to lớn ôm lấy gáy cô, hôn lại cô.
Không biết qua bao lâu, đến khi hai người đã không thở nổi, Đường Hạo Tuấn mới buông Tống Vy ra, kết thúc nụ hôn dài thế kỷ này.
Tống Vy hạ cửa kính xe xuống, thở dốc.
Sau khi thở dốc xong, cuối cùng hô hấp cũng bình ổn lại.
Đường Hạo Tuấn cũng vậy, ngón tay lau sạch vết nước trên khóe miệng, sau đó vươn người ra thắt đai an toàn cho cô: “Về chứ?”
“Ừ, về thôi.” Tống Vy mỉm cười gật đầu.
Đường Hạo Tuấn khẽ vuốt tóc cô, vừa khởi động xe thì điện thoại reo lên.
Nhưng không phải của anh mà là của Tống Vy.
Tống Vy lấy điện thoại ra nhìn thử: “Là Tiểu Kim gọi tới.”
“Nghe đi, anh lái chậm một chút.” Đường Hạo Tuấn xoay chìa khóa nói.
Tống Vy ừ một tiếng, nhấn nghe điện thoại: “A lo, Tiểu Kim.”
“Chị…” Giọng Tống Kim mang theo tiếng khóc nức nở.
Tống Vy nhíu mày: “Sao thế?”
Sao lại khóc chứ?
Ở đầu bên kia điện thoại, Tống Kim xoay người, nhìn phòng bệnh phía sau, cả người Tống Huy Khanh che vải trắng, khóc không thành tiếng: “Chị, Tống Huy Khanh, ông ấy…”
“Tống Huy Khanh làm sao?” Đôi môi đỏ của Tống Kim khẽ mím lại, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bất an.
Đường Hạo Tuấn nhìn về phía cô: “Tống Huy Khanh xảy ra chuyện gì à?”
“Vâng, nghe giọng Tiểu Kim thì chắc là vậy, nhưng không biết có chuyện gì.” Tống Vy nhíu mày nói.
Tống Kim giơ tay lau nước mắt: “Tống Huy Khanh chết rồi.”
Đồng tử Tống Vy đột nhiên co lại, cả người đều ngây ra.
Giờ phút này, cô giống như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trên thế giới nữa, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh đến lạ.
Tới khi chiếc xe tải lớn lái ở bên cạnh tuýt còi, mới khiến cô đột nhiên bừng tỉnh, trở lại hiện thực, cô cất giọng khàn khàn nói: “Em nói… ông ta đã chết rồi ư?”
Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh nghe thấy lời này, đột nhiên giẫm phanh lại, dừng xe ở ven đường: “Tống Huy Khanh chết rồi?”
Tống Vy há miệng thở dốc, không nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nhìn đôi mắt rưng rưng của cô, không hỏi nữa.
“Vâng.” Tống Kim gật đầu.
Tống Vy nhắm mắt, nước mắt vô thức chảy ra: “Vậy sao, mất khi nào thế?”
“Mười phút trước, phía cục cảnh sát gọi điện thoại tới xong liền tắt thở.” Tống Kim nức nở trả lời.
Tống Vy ừ một tiếng, tỏ ý đã biết: “Chị tới ngay đây.”
“Vâng.” Tống Kim lên tiếng.
Tống Vy buông điện thoại xuống, cúi đầu, cả người cuộn tròn trên ghế, lẳng lặng rơi nước mắt.
Đường Hạo Tuấn tháo dây an toàn trên người ra, tháo cả dây an toàn trên người cô, kéo cô lại ôm vào lòng mình: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
“Không, em không khóc đâu. Em hận ông ta như vậy, vì sao phải khóc thành tiếng vì ông ta chứ?” Tống Vy nắm tay áo anh, cắn môi quật cường nói.
Đường Hạo Tuấn khẽ cười: “Ừ ừ ừ, vậy thì không khóc thành tiếng vì ông ta.”
Tống Vy không nói gì, cả người bắt đầu run lên.
Đường Hạo Tuấn cảm nhận được, đối với cái chết của Tống Huy Khanh, thật ra cô không hề lạnh nhạt như ngoài miệng.
Nếu không, cô cũng sẽ không rơi nước mắt.
Cái chết của Tống Huy Khanh khiến cô buồn bã và thương tâm.