Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh ta nói là muốn đến chỗ sếp Đường, sếp Đường có việc cần anh ta hỗ trợ” Giang Hà trả lời với đôi mắt lấp lánh. 

Cô không nói là bên phía sếp Đường có chuyện gì, nếu như nghe thấy sếp Đường muốn quyết đấu với kẻ thù, mà còn là cuộc quyết đấu có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, chắc chắn là mẹ sẽ lo lắng. 

Dù sao thì sếp Đường đã giúp gia đình bọn họ rất nhiều, trong lòng mẹ, sếp Đường chính là ân nhân. Nếu như sếp Đường xảy ra chuyện, chắc chắn trong lòng mẹ sẽ khổ sở. Nếu đã như vậy, thế thì cô vẫn không nên nói. 

Mẹ Giang nghe thấy câu trả lời của con gái, bà cũng không suy nghĩ chuyện gì, bà gật đầu cười bởi: “Thế thì tốt quá, Hạ, con nói xem chúng ta có nên nhân cơ hội lần này mà rời khỏi đây không?” 

Câu nói này lập tức khiến sống lưng Giang Hạ cứng đờ, cô vội vàng lắc đầu: “Đừng, tuyệt đối không được!” Vốn dĩ cô cho rằng chỉ có mình mới có suy nghĩ này. Không ngờ là sau khi mẹ nghe thấy Kiều Phàm sắp đi thì bà cũng có suy nghĩ giống cô. 

Cô phải nói hai người không hổ là mẹ con, đều có suy nghĩ giống như nhau. “Tại sao lại không được.” Mẹ Giang vô cùng khó hiểu mà nhìn Giang Hạ. 

Giang Hạ thở dài: “Bởi vì chúng ta không thể làm như vậy, lúc đầu khi nghe thấy Kiều Phàm nói anh ta tạm thời rời khỏi đây, con đã thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng lên kế hoạch đưa ba mẹ đi khỏi nơi này để anh ta tìm không thấy. Nhưng con còn chưa kịp để lộ suy nghĩ này ra thì anh ta đã nhận ra suy nghĩ của con, sau đó." 

Trong lòng mẹ Giang bắt đầu thấp thỏm: “Sau đó thì sao?” Giang Hạ nhìn bà: “Chẳng phải là mẹ đã có thể đoán được rồi à, ngoại trừ uy hiếp ra thì anh ta còn có cái gì nữa?” 

Nghe nói như vậy, mẹ Giang mím mím môi trầm mặc, một lúc lâu sau bà mới lo lắng nói: “Chẳng lẽ thật sự không thể đi được à, chúng ta đi rồi, cậu ta tưởng là cậu ta có thể tìm được chúng ta?” 

“Mẹ” Giang Hạ xoa xoa mi tâm: “Đúng là nếu chúng ta đi thì có lẽ anh ta sẽ không tìm thấy người trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mà chỉ cần anh ta có đủ thời gian thì sớm muộn gì anh ta cũng có thể tìm được chúng ta” "Không... không lợi hại như vậy chứ?” Sắc mặt mẹ Giang trắng bệch. 

Giang Hạ bất đắc dĩ nhìn bà: “Đương nhiên là anh ta lợi hại rồi. Mẹ đừng quên lần này chúng ta trốn tránh tốt như thế, còn có sự giúp đỡ của sếp Đường, nhưng mà kết quả cuối cùng thì sao đây, không phải là đã bị anh ta tìm được à. Cho nên, chúng ta không cần phải nghi ngờ năng lực của anh ta” 

Mẹ Giang lại rơi vào trầm mặc, mấy giây sau mới lên tiếng: “Con nói đúng, thật sự không biết rốt cuộc là cậu ta biết nơi này bằng cách nào, đồng thời còn có thể tìm đến đây 

“Là có người nói cho anh ta biết.” Khóe miệng Giang Hạ mang theo một nụ cười khổ: “Người đó là kẻ thù của sếp Đường, sắp xếp gián điệp bên cạnh sếp Đường, sau đó nghe trộm tin tức của chúng ta rồi nói cho người kia, người kia liên lạc với Kiều Phàm, chính vì vậy mà Kiều Phàm mới biết” 

"Thì ra là thế” Mẹ Giang giật mình: “Còn có chuyện này nữa à? “Đúng vậy” Giang Hạ gật đầu: “Hơn nữa y thuật của Kiều Phàm rất tốt, là chuyên gia về khoa não đứng đầu thế giới, người sống trên đời đều rất sợ chết, người có tiền thì càng sợ hơn, cho nên thái độ của bọn họ đối với bác sĩ có y thuật giỏi luôn luôn rất tốt. Nếu như Kiều Phàm muốn tìm con thì chắc chắn bọn họ sẽ giúp anh ta điều tra tung tích của chúng ta, đến lúc đó, chúng ta vẫn sẽ bị anh ta tìm thấy thôi.” 

Lời nói này khiến mẹ Giang không còn lời nào để phản bác. Đúng vậy, Kiều Phàm có năng lực, cho nên người cầu cạnh anh ta đương nhiên có rất nhiều. Cứ như vậy, vì để giúp đỡ Kiều Phàm, đương nhiên bọn họ sẽ dốc hết toàn lực để Kiều Phàm hài lòng. Mà biện pháp tốt nhất để Kiều Phàm hài lòng đó chính là tìm thấy bọn họ. Nói tóm lại, chỉ cần một câu nói của Kiều Phàm, trên toàn thế giới này có không ít người giúp anh ta tìm bọn họ. 

Mẹ Giang đau đầu thở dài: “Tại sao lại như vậy chứ, xem ra là chúng ta không thể đi được rồi” “Phải” Giang Hạ gật đầu: “Đúng là đi không được, lúc đầu vì chuyện này mà con rất khó chịu, nhưng sau đó suy nghĩ lại thì không đi cũng tốt" "Sao con nói vậy?” Mẹ Giang khó hiểu. 

Giang Hạ nắm chặt tay mẹ Giang: "Mẹ nghĩ thử đi, thù hận giữa chúng ta và Kiều Phàm đã kéo dài mấy chục năm, trong mười mấy năm qua mẹ và ba rất ít khi gặp anh ta, cũng chưa từng ngồi lại nói chuyện với nhau, cho nên thù hận mới có thể tiếp tục kéo dài mà không được làm dịu. Bây giờ anh ta đang ở bên cạnh chúng ta, chờ đến khi anh ta trở về, vết thương hoàn toàn khôi phục rồi thì chúng ta nói chuyện với anh ta, hận thù giữa hai gia đình không thể tiếp tục kéo dài như thế, nếu không thì nửa đời sau của ba và mẹ sẽ không vui vẻ gì.” 

Mẹ Giang như có điều suy nghĩ mà nhẹ gật đầu: “Con nói đúng, nếu đã như vậy, thế thì không đi nữa, chúng ta cứ ở lại đây đi. Nghĩ lại cũng đúng, chúng ta không phải là người đã hại chết ba mẹ cậu ta, tại sao phải đi chứ? Nếu như đi thì giống như là chúng ta chột dạ, không đi thì mới có thể chứng minh là chúng ta không có vấn đề” 

“Mẹ nghĩ được như vậy là tốt rồi” Giang Hạ cười nói. 

Mẹ Giang xoa xoa tóc cô: “Khoảng thời gian này đã khiến con vất vả chăm sóc cho cậu ta, đây vốn dĩ là trách nhiệm của ba mẹ” 

Giang Hạ lắc đầu: “Mẹ à, mẹ đừng có nói như vậy, hai người là ba mẹ của con, trách nhiệm của ba mẹ đương nhiên cũng là trách nhiệm của con. Huống hồ gì anh ta đã chỉ rõ muốn con, ba mẹ có thể làm gì được đây, cho nên hai người đừng suy nghĩ nhiều.” 

“Mặc dù là nói như thế, nhưng trong lòng người làm ba làm mẹ ít nhiều gì cũng cảm thấy áy náy với con” Mắt mẹ Giang đỏ hoe. 

Giang Hạ cười nói: “Được rồi mẹ, không có chuyện gì đâu. Hơn nữa cũng không phải là con mãi mãi chăm sóc cho anh ta, con chỉ chăm sóc có mấy ngày mà thôi, bây giờ không còn chăm sóc nữa, cho nên con đã có thể thả lỏng rồi” 

Mẹ Giang hừ một tiếng: “Coi như cậu ta vẫn còn có chút lương tâm, biết tình trạng mang thai của con không tốt, cho nên để con nằm viện điều dưỡng sức khỏe. Nếu cậu ta cứ khăng khăng đòi con chăm sóc cho cậu ta, không nói tới chuyện đứa nhỏ không còn, ngay cả con cũng sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ nhớ đến mà mẹ đã sợ rồi.” 

Đôi mắt Giang Hạ lóe lên: “Đúng vậy, coi như anh ta vẫn còn có chút lương tâm” Có lẽ cô biết sở dĩ anh ta làm như vậy là bởi vì tình cảm đối với cô. Nếu không thì anh ta sẽ không quan tâm tình trạng mang thai của cô có tốt không, có vấn đề gì không. Nhưng mà cô vẫn không nói những thứ này cho mẹ biết. Nếu như mẹ biết thì đồng nghĩa với việc ba cũng sẽ biết. 

Dựa vào tính tình nóng nảy của ba, nếu ba biết hiện tại Kiều Phàm rung động với cô thì chắc chắn ba sẽ nổi giận đùng đùng. 

Hai mẹ con trò chuyện với nhau trong phòng bệnh khoảng một tiếng đồng hồ, sau khi y tá đánh thông báo Giang Hạ phải đi kiểm tra thai sản, lúc này hai mẹ con mới dừng cuộc trò chuyện mà đi làm kiểm tra. 

Chờ đến khi kiểm tra thai sản trôi qua không bao lâu, Giang Hạ liên mệt mỏi ngủ thiếp đi. Mẹ Giang hiền từ nhìn gương mặt đang ngủ say của con gái mình, dịu dàng sờ lên tóc con gái, kéo chăn cho con rồi chuẩn bị trở về nấu canh, tối lại mang đến. Lúc mẹ Giang mang theo túi đi ra khỏi phòng bệnh của Giang Hạ, mẹ Giang đột nhiên ngơ ngẩn cả người, bà dừng bước lại: "Sao cậu lại ở đây?” Ngoài cửa có một người đang đứng đó, vừa lướt nhìn qua, hóa ra là Kiều Phàm ở phòng bên cạnh. 

Lúc này Kiều Phàm không còn mặc đồng phục bệnh nhân như bình thường, mà là đổi thành một bộ quần áo thường ngày, kết hợp với kính mắt viền bạc trên sống mũi, trông có vẻ nho nhã lại đẹp trai. 

“Tôi đến đây để tạm biệt” Dường như Kiều Phàm cũng không ngờ là lúc này mẹ Giang vẫn còn chưa đi, sau khi sửng sốt một hồi, giọng nói có hơi nặng nề mà trả lời. 

Mẹ Giang kinh ngạc nói: “Tạm biệt? Cậu thật sự sắp đi à?” Kiều Phàm cụp mắt: “Ừm, cô ấy đã nói chuyện tôi muốn đi cho dù biết rồi à?” Một câu dì làm mẹ Giang giật hết cả mình, ánh mắt nhìn anh ta lại càng thêm kỳ quái: “Cậu... cậu thể mà lại xưng hô với tôi như thế?” Kiều Phàm lại từ một tiếng: “Dù là người lớn, đương nhiên phải gọi như thế "Đừng, vẫn nên thôi đi, tôi gánh không nổi đâu” Mẹ Giang khoác khoác tay, ngoài cười nhưng trong không cười. Đôi môi mỏng của Kiều Phàm mấp máy, dường như là muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói gì cả. Mẹ Giang thấy anh như vậy thì cũng không rảnh rỗi lãng phí thời gian với anh, đi lướt qua anh liền muốn rời khỏi. 

Nhưng mà cuối cùng, Kiều Phàm lại nắm tay bà lại. Mẹ Giang nhíu mày: “Cậu còn có chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK