Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu: “An An so với anh chị của nó, rõ ràng yên tĩnh hơn, yên tĩnh giống như một bé gái, thức dậy cũng không quấy khóc, chỉ có đói hoặc ị mới rên vài tiếng, bình thường hoặc là ngủ, nếu không thì mở to mắt nhìn trần nhà.”

“Phải, cậu chủ nhỏ An An quả thật rất yên tĩnh, tôi vẫn là lần đầu tiên chăm đứa trẻ dễ chăm như vậy.” Chị Trương tán thành nói.

Tống Vy nhìn con trai ở trong lòng.

Cậu bé giống như những gì cô vừa nói, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, không quấy khóc, thậm chí cũng không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn cô.

Thỉnh thoảng còn cười, vô cùng đáng yêu.

Tống Vy không nhịn được cúi đầu hôn lên má của cậu bé: “Thật sự không biết con đang cười ngốc cái gì.”

“Cậu chủ nhỏ An An có thể là thấy bà chủ quá xinh đẹp, cảm thấy vui khi mình có người mẹ đẹp như vậy nên cười.” chị Trương khen.

Mặt của Tống Vy chợt đỏ ửng: “Chị Trương, đừng nói như vậy, tôi ngại rồi.”

Chị Trương cười ha ha nói: “Điều tôi nói là thật, bà chủ cô quả thật rất xinh đẹp, đẹp hơn những ngôi sao lớn kia.”

“Lời này tôi tán thành.” Tống Vy còn chưa tiếp lời, một giọng nói từ phía sau truyền tới.

Tống Vy và chị Trương cùng lúc quay đầu lại.

Chị Trương không biết Kiều Phàm, ánh mắt nhìn Kiều Phàm tràn ngập sự nghi hoặc, không biết sao trong biệt thự đột nhiên lại có thêm một người đàn ông xa lạ.

Cũng đúng, khi Kiều Phàm tới, chị Trương vẫn ở trong phòng chăm An An, căn bản không biết có người tới.

“Bà chủ, vị này là?” Chị Trương nhìn Kiều Phàm, nghi hoặc mở miệng hỏi.

Tống Vy mỉm cười rồi đáp: “Đây là bạn của tôi, họ Kiều, hôm nay vừa tới.”

“Thì ra là như vậy.” Chị Trương gật đầu, sau đó mỉm cười lịch sự với Kiều Phàm: “Chào cậu Kiều.”

Kiều Phàm cũng đáp lại bằng nụ cười hờ hững: “Chào chị.”

“Phàm, đây là vú nuôi của An An.” Tống Vy lại giới thiệu chị Trương cho Kiều Phàm.

Kiều Phàm ừ một tiếng: “Tôi biết, vừa rồi nghe hai người nói chuyện, đoán được đại khái.” 

“Như vậy à.” Tống Vy gật đầu, sau đó nhìn sang chị Trương: “Chị Trương, chị đi làm việc trước đi, đợi An An ngủ rồi, tôi lại gọi 

chị.” 

“Được thưa bà chủ.” Chị Trương mỉm cười đáp một tiếng, xoay người rời đi. 

Trong phòng khách chỉ còn Tống Vy và Kiều Phàm, và cậu bé trong lòng Tống Vy. 

Kiều Phàm đi tới, cúi đầu nhìn sang cô, nhìn thấy đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong tã, mở mắt nhìn, thỉnh thoảng còn nở nụ cười ngỐC, thần sắc của anh ta lập tức sững ra, mấy giây sau mới hồi lại, nở nụ cười dịu dàng. 

“Đây chính là An An sao?” Kiều Phàm ngồi ở đối diện, nhìn An An, nhẹ giọng hỏi. 

Tống Vy nghe ra, sự dịu dàng mà anh ta lộ ra lúc này, là sự dịu dàng thật sự, là loại xuất phát từ trong tim, chứ không phải là sự dịu dàng giả tạo giả bộ che đậy trước kia. 

Cũng đúng, đối mặt với một đứa trẻ, nếu còn lộ ra loại dịu dàng giả tạo đó, vậy người này thật sự hết cách cứu rồi, là ma quỷ thật sự. 

Cũng may mắn, Kiều Phàm không phải loại ma quỷ đó. 

Hơn nữa Tống Vy nhìn ra được, Kiều Phàm rất thích An An, nếu không sẽ không vào lúc nhìn thấy An An, lộ ra biểu cảm dịu dàng vui vẻ như vậy. 

Đối với chuyện người khác thích con của mình, trong lòng Tống Vy cũng rất vui. 

Bởi vì điều này đại biểu, cậu bé nhà cô rất có sức hút. 

Tống Vy lau nước dãi chảy ra từ khóe miệng của cậu bé trong lòng, cười rồi đáp: “Phải, đây chính là An An, một con heo con lười biếng, ngày nào cũng ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, con heo con lười biếng không thích cử động.” 

Kiều Phàm nhìn An An: “An An là sinh non, lười một chút cũng tốt, có thể khiến nó có thêm chút thịt, có lợi cho sức khỏe.” 

Tống Vy gật đầu: “Phải, bác sĩ trước đó của An An cũng nói như vậy.” 

Dường như nghe hiểu, cậu bé phối hợp a a hai tiếng. 

Tống Vy nghe thấy đứa trẻ phát ra âm thanh đáng yêu như vậy, trái tim cũng bị hòa tan, hơi đung đưa cậu bé trong lòng, vô cùng yêu thích: “A, trời ạ, An An, con sao lại đáng yêu như vậy?” 

Kiều Phàm nhìn hai mẹ con vui vẻ, anh ta khẽ cười một tiếng: “An An quả thật rất đáng yêu, tôi có thể bế không?” 

“Có thể.” Tống Vy gật đầu. 

Kiều Phàm sững người: “Em không sợ tôi làm tổn thương đứa trẻ sao? Dù sao tôi trước kia từng làm tổn thương Hải Dương.” 

Anh ta vốn cho rằng cô sẽ từ chối anh ta. 

Nhưng không ngờ, cô vậy mà đồng ý cho anh ta bế An An. 

Tống Vy nhìn Kiều Phàm, nụ cười trên mặt thu liễm hơn nhiều, trở nên nghiêm túc vài phần: “Anh sẽ làm tổn thương An An sao?” 

“Sẽ không.” Kiều Phàm lắc đầu đáp. 

Tống Vy đã mỉm cười: “Nếu anh sẽ không, vậy tôi tại sao phải sợ?” 

Nói xong, Cô đưa cậu bé trong lòng qua: “Bể đi, An An rất dễ trồng, cũng không sợ người lạ, ai bế cũng được, đều sẽ cười, nếu không phải nó bây giờ còn bé, không rời được người khác, nếu lớn lên một chút còn như vậy, tôi cũng lo Có người sẽ bắt nó đi bất cứ lúc nào.” 

Nói tới đây, cô cười bất lực mà lắc đầu. 

Kiều Phàm không ngờ Tống Vy nói đưa đứa trẻ thì đưa đứa trẻ. 

Anh ta nhất thời chưa chuẩn bị, nhìn thấy An An được đưa tới, cả người cũng hơi hoảng. 

Nhưng rất nhanh, anh ta điều chỉnh xong tâm trạng của mình, khôi phục sự điềm tĩnh, sau đó hai tay cẩn thận đón lấy đứa trẻ. 

An An quá nhỏ, ôm trong lòng rất nhẹ, giống như không có trọng lượng gì cả. 

Có điều Kiều Phàm cũng từng bế đứa trẻ nhỏ như vậy rồi. 

6 năm trước, Tống Vy sinh ra Hải Dương và Dĩnh Nhi, anh ta tận tay bế hai đứa trẻ tương tự như An An.

Vậy nên đối với việc bế trẻ con, anh ta không lạ lẫm, rất nhanh thì điều chỉnh xong tư thế, bế vững vàng An An ở trong lòng.

An An quả nhiên giống như những gì Tống Vy nói cũng không sợ người lạ, nhìn thấy người bế mình thay đổi, cậu bé không những không quấy khóc không sợ hãi, ngược lại cười khanh khách, vô cùng đáng yêu.

Kiều Phàm thấy vậy, cũng không nhịn được mà khẽ cười một tiếng: “Sự lo lắng của em là đúng, đợi An An lớn hơn, quả thật phải sửa tính của An An, không thể để nó giống như bây giờ ai cũng không phòng bị.”

“Phải, tôi và Hạo Tuấn đều cho rằng như vậy, sẽ giúp đứa nhỏ không có lương tâm này sửa tính.” Tống Vy nhìn cậu bé trong lòng Kiều Phàm nói.

Kiều Phàm để An An lên chân, sau đó dùng tay trêu đùa với đứa trẻ trong lòng.

Cậu bé không thích cử động, bị anh ta trêu chọc, tay cũng không nhúc nhích, chỉ cười với anh ta.

Kiều Phàm thấy vậy, mỉm cười bất lực mà lắc đầu: “Đứa trẻ quả thật có hơi lười.”

“Đúng vậy, đứa trẻ sơ sinh lười như vậy, tôi cũng là lần đầu tiên thấy.” Tống Vy cười rồi nói: “Có điều như vậy cũng tốt, dễ trông.”

“Cũng đúng.” Kiều Phàm gật đầu, tiếp tục chơi với An An ở trong lòng.

Tống Vy lại đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh, chuẩn bị đi vệ sinh.

Khi Đường Hạo Tuấn đi xuống thì nhìn thấy trong phòng khách chỉ còn một mình Kiều Phàm, hơn nữa Kiều Phàm cúi đầu đang nói cái gì đó.

Đường Hạo Tuấn nhìn kỹ lại, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt vô cùng nhăn nhúm.

Đó là An An!

Nhìn thấy con trai út của mình được Kiều Phàm trêu đùa ở trong lòng, anh tức tới mức mặt tối sầm lại.

Anh rảo bước đi tới, chất vấn Kiều Phàm: “An An sao lại ở trong lòng của anh?”

Nếu không phải sợ đột nhiên giật lại An An, sẽ dọa tới thằng bé.

Anh chắc chắn sẽ không để An An ở thêm một giây trong lòng Kiều Phàm.

Kiều Phàm ngẩng đầu, nhìn Đường Hạo Tuấn với vẻ mặt đen xì, đôi môi cong lên: “Đương nhiên là vợ của anh giao cho tôi.”

“Không thể nào!” Đường Hạo Tuấn không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp phủ nhận.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK