Chúa ơi, vậy mà sếp Đường và Vy Vy lại cãi nhau thật rồi, điều này quá khiến người ta sốc mà.
Tình cảm của hai người này không biết nhiều bao nhiêu, ngày thường chỉ cần ở cùng nhau là dính lấy nhau, giống như keo 502 vậy, không thể tách khỏi nhau được, người bên cạnh ăn cơm chó đến căng cả bụng.
Nói tóm lại, Trần Châu Ánh cô quen biết bọn họ lâu như vậy rồi, chưa từng nhìn thấy bọn họ cãi nhau, ngay cả đỏ bừng mặt cũng không có.
Vì vậy, lúc này nghe thấy bọn họ cãi nhau, cô ấy quả thực không dám tin.
“Sếp Đường, sao hai người lại cãi nhau vậy?” Trần Châu Ánh nhìn Đường Hạo Tuấn, vô cùng tò mò mà hỏi: “Không phải là do chuyện anh đưa Hải Dương và Dĩnh Nhi đi nên Vy Vy mới tức giận đấy chứ? Tôi đã nói mà, đang yên đang lành anh đưa bọn trẻ đi làm gì, thậm chí còn không thèm thương lượng với Vy Vy.”
Sáng nay, bọn họ vẫn đang ăn sáng thì đột nhiên Trình Hiệp dẫn theo hai vệ sĩ tiến vào, bế hai đứa nhỏ đi, lúc đó cô ấy bị dọa cho giật mình, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hỏi ra mới biết thì ra là sếp Đường muốn đưa hai đứa nhỏ đi, đưa đến một nơi ẩn náu để bảo vệ chúng.
Cô ấy không biết tại sao đang yên đang lành mà sếp Đường lại đột nhiên đưa bọn trẻ đi để bảo vệ, nhưng cô ấy biết, chuyện này sếp Đường chắc chắn là vừa mới quyết định chứ hoàn toàn không nói với Vy Vy.
Cho nên lúc sáng cô ấy cũng khuyên sếp Đường không nên làm như vậy, chí ít cũng phải bàn bạc với Vy Vy một chút.
Tuy nhiên, sếp Đường lại không nghe cô ấy, trực tiếp bảo Trình Hiệp đưa bọn trẻ đi.
Lúc đó, bọn trẻ cũng lờ mờ chả biết gì, vừa khóc vừa náo loạn suốt dọc đường.
Vì vậy, có thể biết được rằng toàn bộ quá trình của sự việc này đều do bản thân sếp Đường quyết định, ngay cả hai đứa nhỏ cũng không biết ba bọn chúng muốn đưa bọn chúng đi.
Cho nên bây giờ, Vy Vy biết chuyện, không giận sếp Đường mới là chuyện lạ.
Dù sao tình cảm giữa hai người này vẫn luôn rất tốt, chưa bao giờ cãi vã nhau. Hiện tại đột nhiên cãi nhau, ngoại trừ chuyện mang hai đứa nhỏ đi, cô ấy không nghĩ ra được lý do nào khác.
Quả nhiên, nghe thấy câu hỏi của Trần Châu Ánh, Đường Hạo Tuấn càng mím chặt môi mỏng hơn.
Trần Châu Ánh đã chắc chắn rằng mình đoán đúng rồi, hai người này, quả thực là đã cãi nhau vì chuyện này.
“Sếp Đường, tôi có nên nói là đáng đời anh không?” Trần Châu Ánh liếc mắt nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn híp mắt nguy hiểm, giọng nói lạnh lùng: “Cô nói cái gì?”
"À..." Khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật, nhanh chóng lắc đầu cười làm lành, nói: "Không có gì, không có gì, vừa rồi tôi nói nhầm, haha.”
Người đàn ông này vẫn đang trong cơn giận dữ vì cãi nhau với Vy Vy, cô ấy vẫn đừng nên lớn gan mà đi bóc phốt anh ta.
Nếu không, chết thế nào cũng không biết.
Cô ấy không thể bởi vì bình thường người đàn ông này cũng xem là lịch sự với mình mà quên mất rằng người đàn ông này thực sự chính là một người nham hiểm được.
Đường Hạo Tuấn cũng không tóm lấy Trần Châu Ánh không buông, anh nhíu mày nói: "Tôi đưa hai đứa nhỏ đi đương nhiên là có lý do riêng của tôi, cũng là vì tốt cho hai đứa nhỏ, tiếp theo đây, chờ hai người tham gia cuộc thi xong, tôi cũng đưa Tống Vy qua đó, tụ họp với bọn trẻ.”
“Cái gì?” Trần Châu Ánh hô lên kinh ngạc: “Thì ra là còn muốn đưa Vy Vy đi.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, chẳng nói đúng sai.
Trần Châu Ánh nhìn anh, dường như đã hiểu ra điều gì đó, hỏi với vẻ nghiêm túc: “Sếp Đường, có phải là đã xảy ra chuyện gì không hay nên mới khiến anh tạm thời quyết định làm như vậy đúng không?”
Vì Vy Vy, cô ấy cũng coi như đã quen biết Đường Hạo Tuấn lâu rồi.
Biết được Đường Hạo Tuấn không phải là người lạnh lùng vô tâm, vì vậy chắc chắn không làm được loại chuyện bỏ rơi vợ con.
Dù sao anh và Vy Vy mặn nồng thế nào, những người ngoài như bọn họ cũng đều quá rõ ràng.
Vì vậy, sếp Đường đột nhiên đưa ra quyết định đưa vợ và con cùng đi, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì không hay.
Vừa rồi sếp Đường đã nói rồi, sở dĩ anh làm như vậy là vì muốn tốt cho Vy Vy và bọn trẻ.
Cô ấy nghĩ rất có thể là đã xảy ra chuyện lớn gì đó, thậm chí có khả năng uy hiếp đến an toàn tính mạng của Vy Vy và bọn trẻ nên mới khiến sếp Đường đột nhiên quyết định như vậy.
Phải biết rằng vừa nãy sếp Đường đã nói rồi, anh là suy nghĩ cho sự an toàn của Vy Vy và bọn trẻ.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Trần Châu Ánh, nhưng vẫn không nói gì.
Thế nhưng Trần Châu Ánh đã gần như xác nhận suy đoán của mình dựa trên vẻ mặt của anh.
Trần Châu Ánh thở dài: "Thực sự đã xảy ra chuyện rồi, sếp Đường, anh đã nói cho Vy Vy biết chuyện đến lúc đó phải đưa cô ấy qua đó, đến ở cùng với Hải Dương và Dĩnh Nhi chưa? Nếu chưa nói thì anh nên nói với cô ấy một tiếng, có lẽ sau khi cô ấy biết được sẽ không cãi nhau với anh nữa.”
Theo như cô ấy thấy, có vẻ như anh chưa nói.
Tuy nhiên, Đường Hạo Tuấn lại lắc đầu: "Tôi nói rồi."
"Cái gì? Anh nói rồi?” Trần Châu Ánh sững sờ, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại, nói với vẻ khó hiểu: "Anh nói rồi thì sao Vy Vy lại tức giận rồi cãi nhau với anh chứ?”
Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống: "Cô ấy không muốn rời đi."
Một câu ngắn gọn, một vài chữ, đã tiết lộ rất nhiều thông tin.
Trần Châu Ánh nhướn mày: "Sếp Đường, ý của anh là anh muốn đưa Vy Vy đi nhưng Vy Vy lại không muốn rời đi, hai người đều không chịu nhượng bộ nên hai người mới cãi nhau như vậy?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật: "Chuyện này cũng thật là..."
Cô ấy cũng không biết phải nói gì nữa.
Suy nghĩ một hồi, cô ấy nhìn Đường Hạo Tuấn, ho nhẹ một tiếng: "Sếp Đường, không phải từ trước đến nay anh đều rất chiều Vy Vy, cũng rất nghe lời Vy Vy sao, tại sao lần này lại không theo ý Vy Vy một chút, để Vy Vy ở lại chứ?”
“Nếu là những chuyện khác, tôi đều có thể nhượng bộ làm theo ý cô ấy.” Nói đến đây, vẻ mặt Đường Hạo Tuấn cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn xen lẫn cảm xúc gì đó khiến lòng người trầm xuống: “Nhưng lần này không được, sự việc liên quan đến an toàn tính mạng của cô ấy, tôi sẽ không nhượng bộ, cho dù cô ấy có giận tôi, chí ít tôi có thể bảo vệ cô ấy.”
Trần Châu Ánh tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy, có điều anh nói an toàn tính mạng là có người muốn nhắm vào Vy Vy sao?”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô ấy nhưng không trả lời: "Được rồi, đây không phải là chuyện mà cô nên tiếp tục hỏi. Cô đi mang chút đồ ăn cho cô ấy đi, một ngày một đêm cô ấy không ăn gì rồi, tôi lo lắng cơ thể cô ấy sẽ không chịu nổi.”
Đêm qua, anh đã giày vò cô cả một đêm, cô lại ngủ nguyên một ngày, chẳng phải là một ngày một đêm không ăn gì sao.
“Tôi có thể mang đồ ăn lên cho Vy Vy, nhưng loại chuyện này, tự mình sếp Đường làm không phải tốt hơn sao?” Trần Châu Ánh nghiêng đầu khó hiểu: “Hai người cãi nhau là vì không đạt được sự nhất trí về quan điểm, rất có thể Vy Vy không biết anh muốn đưa cô ấy đi là vì nghĩ đến an toàn tính mạng của cô ấy, tôi nghĩ chỉ cần anh nói rõ với cô ấy, Vy Vy sẽ có thể hiểu cho anh.”
“Vô ích thôi.” Đường Hạo Tuấn mím môi.
“Tại sao?” Trần Châu Ánh rất tò mò.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lấp lánh một chút, dường như có chút xấu hổ, che miệng ho khan một tiếng: “Cô ấy đuổi tôi ra ngoài rồi, nói khoảng thời gian tiếp theo không muốn gặp tôi nữa.”
Nghe thấy lời này, hai mắt Trần Châu Ánh sáng lên, sau đó cười như không cười mà nhìn Đường Hạo Tuấn: “Sếp Đường, anh vừa nói Vy Vy đuổi anh ra ngoài, chắc không phải là đuổi anh đi mà là đuổi ra khỏi phòng đúng không?”
Là phụ nữ, cô ấy biết rất rõ rằng nếu mình cãi nhau với người mình yêu và đuổi người mình yêu ra ngoài.
Rất có thể không phải đơn thuần muốn đuổi anh đi mà là đuổi khỏi phòng, để anh ngủ ở một nơi khác.
Hiện tại, nhìn thấy vẻ mặt của Đường Hạo Tuấn, dường như rất có thể là như vậy.
Đường Hạo Tuấn không ngờ rằng Trần Châu Ánh lại phản ứng nhanh như thế, lập tức đoán ra anh bị Tống Vy đuổi ra khỏi phòng, nhất thời cũng có chút xấu hổ.
Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn như vậy, Trần Châu Ánh hoàn toàn xác nhận suy đoán của mình, liền ôm lấy bụng cười không ngừng được.