Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uống rượu và nước ép xong, ba người lại ngồi trở về.

Giang Hạ cầm bình rượu, rót đầy cho mình và Tống Vy.

Còn Kiều Phàm, anh ta không uống rượu, nên không rót cho anh ta.

Anh ta ngồi ở chỗ mình, nhìn Tống Vy và Giang Hạ uống hết ly này tới ly khác. Đôi mắt đằng sau lớp kính lấp lóe khiến người ta không thấy rõ được cái nhìn u tối.

Không biết đã bao lâu, Giang Hạ nấc một cái, ngã xuống sofa, bất tỉnh nhân sự.

Tống Vy thấy vậy, vội vàng đặt ly rượu xuống xem tình hình của cô ta: “Giang Hạ.”

“Yên tâm đi, cô ấy không sao đâu, chỉ say thôi.” Kiều Phàm lắc cốc nước ép nói.

Tống Vy lật Giang Hạ lại, nhận ra đúng là vậy thật, trái tim lo lắng mới về được đúng chỗ: “Kiều Phàm, nếu như Giang Hạ đã say rồi, vậy hôm nay chúng ta dừng ở đây đi, về thôi.”

Kiều Phàm ngẩng đầu lên uống hết nước ép rồi đứng dậy: “Không vội.”

“Sao thế?” Tống Vy nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Không biết từ bao giờ kính của anh ta đã được tháo xuống, lộ ra đôi mắt hồ ly sâu thẳm không thấy đáy.

Tống Vy nhìn vào đôi mắt của anh ta, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy tầm nhìn dần dần trở nên mơ hồ, đến cả đầu cũng choáng váng.

Cô cảm thấy có thể bản thân cũng hơi say rồi, nhắm mắt lại day huyệt thái dương, muốn khiến bản thân tỉnh táo một chút.

 

Nhưng đợi lúc cô mở mắt ra thì đã không còn thấy Kiều Phàm đâu nữa. Người đứng trước mặt lại là Đường Hạo Tuấn.

“Tổng giám đốc Đường, sao anh lại ở đây?” Tống Vy trợn trừng hai mắt, kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt Kiều Phàm thoáng động: “Tôi tới đón em về.”

“Anh đón tôi về?” Tống Vy lắc lư cái đầu đang ngày càng choáng váng: “Sao anh biết tôi ở đây?”

Kiều Phàm không trả lời, giơ hai tay lên không trung vỗ một cái.

Bốp!

Nghe thấy tiếng vỗ tay, đầu Tống Vy càng thêm mơ màng, cả người nghiêng ngả, ngồi sụp xuống chiếc ghế dài.

Kiều Phàm tiến lên, đỡ cô dậy: “Đi nào, chúng ta về thôi.”

“Thế Giang Hạ phải làm sao?” Tống Vy quay đầu, ánh mắt mông lung nhìn về phía Giang Hạ trên sô pha.

Kiều Phàm cúi đầu, dửng dưng nói: “Yên tâm đi, Kiều Phàm đi vệ sinh, đợi anh ấy quay lại sẽ đưa cô ấy về.”

Tống Vy nghe vậy, lập tức yên tâm, gật đầu: “Thế thì tốt.”

Kiều Phàm đỡ cô đi tới quầy thu ngân quán bar.

Dọc đường đi, đầu óc Tống Vy vô cùng choáng váng, cũng không nhìn rõ đường, bước đi nghiêng nghiêng ngả ngả.

Cô không biết sao đột nhiên mình lại say kinh khủng như vậy, rõ ràng vừa rồi vẫn không sao.

Hơn nữa, chỗ rượu đó cũng không nặng đô đến vậy.

Kiều Phàm đỡ Tống Vy đi tới quầy thu ngân, đưa thẻ ngân hàng và địa chỉ của Giang Hạ ra.

Nhân viên thu ngân nhìn thoáng qua anh ta, khẽ gật đầu, tỏ ý sẽ bảo người tới đưa Giang Hạ về.

Kiều Phàm “ừ” một tiếng, lấy lại thẻ ngân hàng, đỡ Tống Vy ra khỏi quán bar.

Tới trước xe, Kiều Phàm nói với Tống Vy: “Vy Vy, chìa khóa xe đâu?”

Tống Vy sửng sốt, nheo mắt nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Đường, anh vừa gọi tôi là gì?”

Mắt kính Kiều Phàm phản chiếu ánh sáng, nhận ra mình gọi nhầm nhưng vẫn bình tĩnh, khóe miệng khẽ cong lên: “Tôi gọi em là Vy Vy, em không thích à?”

Tống Vy nhìn đôi mắt sâu thẳm như đáy giếng của anh ta, con ngươi dần giãn ra, trả lời theo bản năng: “... Thích… Thích.”

“Thích thì tốt.” Ánh mắt Kiều Phàm chợt lóe lên, lấy chìa khóa từ trong túi cô ra.

Sau khi mở cửa xe, Tống Vy như một con rối, bị Kiều Phàm dìu vào xe.

Khi thắt dây an toàn cho cô, Kiều Phàm còn khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.

Toàn bộ quá trình, Tống Vy hoàn toàn không phản kháng, tựa như không hề có cảm giác, ánh mắt đều ngây dại.

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lúc này, đôi mắt sau cặp kính của Kiều Phàm ẩn chứa sự điên cuồng, bệnh hoạn.

Anh ta cúi đầu hôn lên trán Tống Vy, tự lẩm bẩm một mình: “Vy Vy, nếu em có thế ngoan như vậy mãi thì tốt biết mấy.”

Vậy thì anh ta cũng không cần thôi miên cô, để cô cảm thấy anh ta là Đường Hạo Tuấn.

Bởi vì chỉ có Đường Hạo Tuấn thì cô mới không phản kháng. Nếu lúc này cô tỉnh táo, anh ta hôn cô, chạm vào cô như vừa rồi, có lẽ cô đã tránh xa anh ta ba thước rồi.

Nghĩ vậy, khóe miệng Kiều Phàm thoáng qua một nụ cười nham hiểm.

Sau đó, anh ta đóng cửa xe ở ghế phó lái lại, vòng qua ngồi vào ghế lái, lái xe về chung cư.

Anh ta phải có được cô, tối nay anh ta nhất định phải có được cô. Dù dùng thân phận của Đường Hạo Tuấn cũng chẳng sao, chỉ cần ngày hôm sau tỉnh lại, anh ta nói với cô, là cô uống say, xem anh ta thành Đường Hạo Tuấn là được, cô không muốn cũng phải chấp nhận thôi.

Bởi vì anh ta không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, hai đứa trẻ đều đã bắt đầu gọi Đường Hạo Tuấn là ba rồi, thậm chí còn từng nói muốn tác hợp cho Vy Vy và Đường Hạo Tuấn, sao anh ta có thể cho phép, Vy Vy chỉ có thể là của anh ta!

Kiều Phàm nắm chặt tay lái, sắc mặt khó chịu, giẫm mạnh chân ga, chưa tới hai mươi phút, xe đã tới dưới lầu chung cư.

“Vy Vy, tới rồi, chúng ta xuống xe nào.” Kiều Phàm dừng xe, vẻ mặt khôi phục lại nụ cười dịu dàng, sau khi tháo dây an toàn, quay đầu nhìn cô gái trên ghế phó lái nói.

Cô gái gật đầu với vẻ mặt vô cảm, mở cửa xuống xe

Kiều Phàm kéo tay cô, dắt vào chung cư.

Họ vừa đi thì một chiếc Bentley dừng ngay dưới lầu.

Trình Hiệp hạ cửa kính xe xuống, nhìn về phía cửa chung cư rồi quay đầu nhìn ghế sau: “Tổng giám đốc, hình như tôi vừa thấy nhà thiết kế Tống và bác sĩ Kiều.”

Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Cậu không nhìn nhầm đấy chứ?”

“Chắc là không đâu.” Trình Hiệp lắc đầu.

Anh ta không thể nhìn nhầm khuôn mặt của nhà thiết kế Tống được.

Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng, mở cửa xuống xe, ánh mắt u ám nhìn về phía cửa chung cư.

Muộn thế này rồi, cô dẫn Kiều Phàm tới làm gì?

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn trầm xuống, cũng nhấc chân đi vào.

Mấy phút sau, anh ra khỏi thang máy, tới trước cửa chung cư của Tống Vy.

Cửa chung cư đang đóng, anh không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng lại nghe thấy tiếng từ bên trong truyền tới: “Vy Vy, tôi là ai?”

Kiều Phàm!

Đường Hạo Tuấn lập tức nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cửa phòng trước mặt.

Ngay sau đó, giọng của Tống Vy cũng vang lên, nhưng giọng cô rất lạ, không có chút dao động, có vẻ vô cùng máy móc: “... Anh là tổng giám đốc Đường.”

“Đoán đúng rồi!” Kiều Phàm nhìn người phụ nữ dưới thân, thấp giọng cười.

Tuy anh ta rất ghét việc bản thân bị cô xem là Đường Hạo Tuấn.

Nhưng chẳng sao cả, chỉ cần anh ta có được cô là được!

Kiều Phàm đè Tống Vy lên tủ giày, nâng cằm cô lên, cúi đầu muốn hôn xuống.

Khi bờ môi anh ta sắp chạm tới môi Tống Vy thì cửa chung cư đột nhiên bị đá mạnh ra.

Kiều Phàm giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Thấy Đường Hạo Tuấn ở ngoài cửa, vẻ mặt lập tức trở nên hung tợn: “Lại là anh, sao lần nào cũng là anh tới phá hoại chuyện tốt của tôi!”

Đường Hạo Tuấn không để ý tới lời này của Kiều Phàm, chậm rãi thu chân về, sau đó sầm mặt đi vào nhà, kéo Tống Vy lại bên mình, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, xem xét tình hình của cô.

Thấy quần áo cô vẫn còn nghiêm chỉnh, không có dấu vết bị bắt nạt mới thở phào một hơi.

Nhưng rất nhanh, Đường Hạo Tuấn lại phát hiện ra Tống Vy có điểm kỳ lạ.

Vẻ mặt cô vô cảm, không nói năng gì, ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng, giống như một con rối gỗ không có linh hồn, vừa nhìn là biết có vấn đề.

“Anh làm gì cô ấy rồi?” Ánh mắt như muốn giết người của Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Kiều Phàm, giọng nói lạnh như băng.

Nhưng Kiều Phàm không chút sợ hãi, ngược lại còn điên cuồng cười: “Anh đoán xem!”

Huyệt thái dương của Đường Hạo Tuấn gằn lên, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, lập tức tiến lên bóp cổ Kiều Phàm, sau đó dần dần siết chặt: “Tôi không rảnh mà chơi trò suy đoán với anh. Tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy rồi?”

Kiều Phàm không ngờ Đường Hạo Tuấn lại trực tiếp ra tay với anh ta, hơn nữa còn rất mạnh tay, cả người anh ta đều ngây ra.

Có điều rất nhanh anh ta đã hoàn hồn trở lại, nhìn thoáng qua Tống Vy ở phía sau Đường Hạo Tuấn, càng cười điên cuồng hơn: “Anh có hỏi thêm mấy lần nữa cũng vậy thôi. Tôi sẽ không nói cho anh biết. Có giỏi thì anh giết tôi đi.”

Đường Hạo Tuấn thấy dáng vẻ anh ta như vậy, lông mày nhíu chặt, đột nhiên nhớ ra đây là một kẻ điên có tâm lý bệnh hoạn.

Mà loại điên này thường không sợ chết, thế nên có uy hiếp Kiều Phàm cũng vô dụng.

Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn chán ghét đẩy Kiều Phàm ra.

Kiều Phàm ngã xuống đất, che cổ ho khan kịch liệt, ho tới nỗi gân xanh trên cổ nổi hằn lên, mặt đỏ gay gắt, mắt kính cũng xiêu vẹo trên mũi như muốn rơi xuống.

Đường Hạo Tuấn kéo Tống Vy đang ngây ngốc tới trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Tôi sẽ không giết anh, nhưng tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”

Dứt lời, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc đang trực đêm, thế nên nghe máy rất nhanh: “Tìm tôi có việc gì thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK