Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Áo, áo ngủ?” Trần Châu Ánh nghe được lời nói của Tổng Vy, cả người đều bối rối. 

Sao lại là áo ngủ rồi? 

Rõ ràng là cô ấy tặng cái đó mà. “Vy Vy, có phải cậu...” 

Trần Châu Ảnh còn chưa nói xong, đã bị Đường Hạo Tuấn trầm giọng cắt đứt: "Được rồi, bây giờ là thời gian ăn cơm, nghiêm túc ăn cơm, không cần thiết thì đừng nói trong giờ ăn" 

Dứt lời, anh nhìn về phía Trần Châu Ánh càng lạnh lùng hơn. 

Trần Châu Ánh tiếp xúc với ánh mắt của anh, sợ hãi rụt cổ lại, ngậm miệng lại. 

Được rồi, cô xem như đã nhìn ra. 

Sếp Đường dự định buổi tối lại dùng cái kia. Cho nên hiện tại, Sếp Đường không hy vọng cô tiếp tục đề tài này, không để bại lộ. Từ câu áo ngủ kia của Vy Vy có thể nhìn ra, Vy Vy vẫn không biết cô ấy tặng gì. Sếp Đường vì giấu diếm Vy Vy, lại có thể nói dối về áo ngủ. 

Thật là... Nghĩ tới đây, Trần Châu Ánh khinh bỉ nhìn thoáng qua Đường Hạo Tuấn. Đường Hạo Tuấn trừng lại nhìn, cô ấy lại lập tức chột dạ cúi đầu xuống. 

Tống Vy nhìn cô ấy một chút, lại nhìn chồng bên cạnh, lại nhìn Kiều Phàm đang cười không ngừng ở đối diện. 

Trong lòng luôn cảm thấy ba người này kỳ kỳ quái quái. 

Còn có câu áo ngủ đầy kinh ngạc của Trần Châu Ánh. Lẽ nào, Châu Ánh tặng không phải là áo ngủ, mà là cái khác? 

Nếu không thì tại sao Châu Ánh lại ngạc nhiên như vậy? Nếu quả thật là như vậy, Đường Hạo Tuấn đang lừa cô. Nếu anh thật sự lừa cô, xem tối nay cô có xử lí anh không. Nghĩ đến đây, Tống Vy hừ hừ với Đường Hạo Tuấn. Đường Hạo Tuấn nhíu mày: "Làm sao vậy?" Tống Vy không để ý đến anh, liếc anh một cái rồi thu ánh mắt. Điều này khiến cho Đường Hạo Tuấn càng thêm không hiểu. Nhưng dù sao anh cũng là người thông minh, rất nhanh lập tức đã nghĩ rõ ràng cái gì, cười khổ một tiếng. Hiểu rồi, cô biết anh đang lừa cô. 

Đây đều là người phụ nữ lắm miệng Trần Châu Ánh này làm Đường Hạo Tuấn lạnh lẽo lại nhìn Trần Châu Ánh một cái, đồng thời nhìn Trần Châu Ánh da đầu run lên, còn không hiểu ra sao. 

Tình huống gì đây? 

Sếp Đường sao lại nhìn cô ấy như vậy? Hình như bây giờ cô ấy có làm cái gì nữa đâu? Trần Châu Ánh có chút không xác định nghĩ ngợi. 

Kiều Phàm ở một bên buông cánh tay ra, một lần nữa ngồi thẳng người cầm lấy đũa tiếp tục ăn. 

Lúc ăn cơm, nhìn nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, thú vị trong mắt vẫn nhiều như trước, không tiêu tán được. 

Mấy người này, thật đúng là thú vị. 

Bữa cơm này, dưới tình huống mọi người đều có tâm tư riêng, đi đến hồi kết. 

Trần Châu Ánh rụt rè với Đường Hạo Tuấn, cho nên sau khi ăn cơm xong, lập tức lấy cớ, trở về phòng, ngay cả An An cũng không đi xem. 

Tất nhiên Kiều Phàm cũng trở về phòng, trốn thanh tĩnh. 

Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy cùng với Đường Hạo Tuấn. Tống Vy nhìn người đàn ông này, hai tay chống nạnh: "Nói đi, rốt cuộc Châu Ánh tặng cái gì, không phải áo ngủ đúng không?" Ánh mắt Đường Hạo Tuấn chột dạ nhìn hướng khác, không trả lời. 

Những bộ dạng này của anh, đã rất rõ ràng cho thấy, là anh đang nói dối, Trần Châu Ánh chuẩn bị, chính xác không phải áo ngủ. 

“Được lắm, không ngờ anh lại lừa em!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy phồng lên, ánh mắt cũng đỏ lên. 

Đường Hạo Tuần nhìn thấy cô như vậy, trong lòng rối như tơ vò: "Được rồi được rồi, anh sai rồi, bây giờ anh sẽ dẫn em đi xem rốt cuộc là cái gì được không?" 

Nói xong, anh nắm tay cô. 

Dù sao bây giờ cũng đã là buổi tối, cơm nước cũng đã ăn, cũng là lúc vận động một chút sau bữa cơm rồi. 

Đáy mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên tia sáng, lôi kéo Tống Vy đi về phía cầu thang. Tống Vy vừa vặn cũng muốn biết Trần Châu Ánh tặng cái gì, lập tức ngoan ngoãn đi theo anh, cũng không nhận ra tâm tư của anh. Rất nhanh đã đi đến phòng. Đường Hạo Tuấn mở cửa rồi kéo Tống Vy vào trong. 

Sau khi đi vào, Tống Vy bắt đầu thúc giục: "Mau đi lấy thứ anh giấu đi ra." 

Đường Hạo Tuấn nhìn bộ dáng không thể chờ đợi được như vậy của cô, môi mỏng cong cong, khẽ gật đầu: "Được, đừng vội, anh đi ngay đây" Lúc nói chuyện, anh buông tay Tống Vy ra, đi về phía phòng để quần áo. Tống Vy ngồi trên sô pha trong phòng, nhìn chằm chằm về phía phòng để quần áo. 

Đợi khoảng hai phút, Đường Hạo Tuấn đi ra, trong tay cầm cái hộp kia. 

Tống Vy nhìn anh đi về phía mình, ánh mắt liền rơi vào chiếc hộp, không thể thu lại. 

Giống như trong hộp, có thứ gì đó quan trọng. 

Trên thực tế, đối với Tổng Vy mà nói, đồ vật trong hộp, quả thật rất quan trọng. 

Dù sao bảo bọn họ không đề cập tới, hiển nhiên đồ vật trong hộp khẳng định không đơn giản. Đường Hạo Tuấn đi tới trước mặt Tổng Vy, hai tay đưa cái hộp qua: "Được rồi, em xem đi" 

Tống Vy không lập tức nhận lấy cái hộp, mà là ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông này trong chốc lát, nhìn thấy sự cổ vũ trong mắt người đàn ông này, lúc này mới hít một hơi, vươn hai tay, nhận lấy cái hộp. 

Tống Vy đặt cái hộp lên đùi, Đường Hạo Tuấn cũng ngồi xuống, ngồi đối diện cô, ánh mắt u ám nhìn cô. Dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, Tống Vy mở hộp ra. 

Ánh mắt cô vốn vẫn mong đợi, mong đợi đồ vật trong hộp. 

Nhưng mà một giây sau, sau khi thấy rõ đồ vật trong hộp, cả người biển sắc, ánh mắt đều trừng thẳng, cả kinh lập tức đứng dậy, ném cái hộp ra ngoài. Đường Hạo Tuấn không nghĩ cô phản ứng lớn như vậy, sau khi sửng sốt một chút, nhanh chóng đứng dậy chụp lấy cái hộp và đồ trong đó. Sau khi chụp được, Đường Hạo Tuấn còn không quên nói: "Cẩn thận một chút, đừng làm bẩn." 

Thấy bộ dáng coi trọng thứ này của người đàn ông, Tống Vy vừa tức vừa xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng: "Đường Hạo Tuần!" 

Cô trực tiếp gọi tên anh. Đường Hạo Tuấn nhíu mày: "Làm sao vậy?" 

Anh còn hỏi em làm sao vậy!” Tổng Vy tâm tình kích động chỉ vào cái hộp trong tay anh: “Thứ đó. Thứ đó.” Thứ đó, xấu hổ đến mức cô gần như không nói nên lời. Nhưng mà trên mặt Đường Hạo Tuấn lại mang theo nụ cười: "Đây là quà mà Trần Châu Ánh tặng cho chúng ta" Tống Vy nhất thời không nói được lời nào. Khó trách Trần Châu Ánh nói thần thần bí bí bảo cô trở về phòng xem lại. Khó trách Kiều Phàm đoán được là cái gì, lại không chịu nói cho cô biết. Cũng khó trách người đàn ông này sau khi nhìn thấy, sẽ vụng trộm giấu đi không cho cô biết, bởi vì sau khi cô biết, nhất định sẽ vứt đi. 

Mà anh, không muốn để cô vứt! Bởi vì thứ này, đối với phụ nữ mà nói có chút khó mở miệng, nhưng đàn ông lại rất thích. 

Cho nên Trần Châu Ánh mới có thể nói, Sếp Đường khẳng định thích. Sao Đường Hạo Tuấn không thích cho được? 

Không thích, anh còn giữ lại sao? Bởi vì, đây là một bộ nội, y, tình, thú! Hơn nữa còn là loại rất ít vải. Cũng thật bó tay Trần Châu Ánh lại dám đi mua thứ này! Lại còn dám tặng cho cô! 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK