Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 78: CHÈN ÉP PHÒNG LÀM VIỆC

Biết cô muốn nói gì, mắt Tống Vy hơi lóe lên, vội vàng ngắt lời cô: “Không phải, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, ba ruột của Hải Dương và Dĩnh Nhi là một ông già chừng năm mươi tuổi.”

Nghe được lời này, Giang Hạ giống như bị dội nước lạnh, lập tức không kích động nỗi nữa, tiếc nuối thở dài: “Rõ ràng giống nhau đến thế, sao lại không phải chứ.”

Tống Vy cười ha ha, dời đề tài: “Được rồi, không nói đến chuyện này, hai đứa nhóc đâu rồi.”

“Mới chơi xong, mệt nên ngủ rồi.” Giang Hạ trả lời.

“Tớ đi xem thử.” Tống Vy đổi dép đi trong nhà.

Giang Hạ đóng cửa lại, đi sang đó cùng cô.

Thấy hai đứa nhỏ nằm trên giường ngủ ngon lạnh, mắt Tống Vy đầu dịu dàng: “Hạ, làm phiền cậu rồi.”

“Không có gì.” Giang Hạ xua tay, tỏ vẻ không cần cảm ơn.

Tống Vy nhẹ nhàng đóng cửa phòng hai đứa nhỏ lại: “Làm vài ly không?”

“Tới luôn.” Mắt Giang Hạ sáng rực.

Tống Vy vào phòng bếp cầm hai lon bia, đưa cho cô một lon.

Giang Hạ nhận lấy, khui bia, ngửa đầu nóc: “Sướng!”

Tống Vy cười cười, cũng uống một ngụm, sau đó hỏi thăm tình hình phòng làm việc.

Sau khi đến tập đoàn Đường thị đến giờ, cô không đến phòng làm việc nữa.

Bây giờ phòng làm việc đều do một mình Giang Hạ xử lý, nó như thế nào cô cũng không biết gì cả.

Nhưng Giang Hạ nghe cô hỏi, tốc độ uống bia chậm lại, vẻ mặt có hơi nặng nè.

Tống Vy thấy thế, đặt bia xuống hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Giang Hạ vò đầu: “Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là dạo gần đây có một phòng làm việc lớn hơn phòng làm việc của chúng ta rất nhiều đang chèn ép chúng ta.”

“Lý do gì?” Tống Vy nhíu mày.

“Ghen ty đó!” Giang Hạ đột nhiên bóp dẹp lon bia đang cầm, giận sôi máu: “Không phải cậu hay đưa bản thảo thiết kế về sao, cho nên kiểu dáng quần áo của phòng làm việc chúng ta đều rất mới và độc, bắt trend nhanh, phòng làm việc bọn họ lập tức cử người qua dụ, định dụ cậu qua đó làm.”

“Ò.” Tống Vy nhướng mày.

Giang Hạ khinh thường bĩu môi: “Cậu là chủ của phòng làm việc, còn là nhà thiết kế chính, tớ có ngu mới chịu đồng ý với bọn họ, sau đó bọn họ bắt đầu nhắm về chúng ta, hơn nữa còn quấy rầy phá hư một vụ hợp tác của chúng ta với xưởng quần áo, không chỉ thế, còn lấy trộm bản thiết kế của chúng ta.”

“Phòng làm việc kia tên gì? Ai làm chủ?” Tống Vy mím môi hỏi.

Giang Hạ nốc cạn bia trong lon bia bẹp dí: “Phòng làm việc tên là Nguyệt Quang, còn chuyện ai làm chủ thì tớ cũng không biết, rất thần bí.”

“Lát nữa tớ bảo Hải Dương điều tra thử xem.” Nghĩ nghĩ, Tống Vy nói.

Tuy dùng cách này để điều tra người khác thì không hay cho lắm.

Nhưng cô ghét kẻ thù núp trong bóng tối, không biết rõ thì sẽ bị chơi bắt cứ lúc nào.

“Được, điều tra xong nói cho tớ biết.” Giang Hạ đứng lên.

Tống Vy biết cô chuẩn bị đi, gật đầu đồng ý.

Buổi tối, Tống Hải Dương dậy, Tống Vy lập tức nói chuyện này.

Đã điều tra được chủ nhân phía sau phòng làm việc này.

Tống Vy vừa nhìn thấy, vui vẻ!

Không ngờ là người quen, Tống Huyền.

Lúc nghe đến cái tên Nguyệt Quan này, cô phải nghĩ đến mới đúng.

“Mẹ ơi, có phải mẹ có thù hẳn gì với người phụ nữ này không?” Tống Hải Dương thấy Tống Vy bật cười, không khỏi hỏi.

Tống Vy nhìn cậu bé: “Sao lại hỏi thế?”

“Bởi vì chỗ nào cũng nhìn thấy dì này hết, mẹ làm việc ở chỗ chú Đường, dì đó ăn hiếp mẹ, bây giờ dì này còn dùng phòng làm việc của di ta để ăn hiếp phòng làm việc của mẹ, ghét thật!” Tống Hải Dương vung nắm tay nói.

“Đúng vậy, ghét thật!” Tống Dĩnh Nhi cũng phụ họa.

Tống Vy sờ đầu hai đứa bé, đang định nói chuyện, lại thấy Tống Hải Dương nheo mắt: “Mẹ, con dạy dỗ dì †a giúp mẹ!”

Nghe câu nói lạnh lùng của cậu nhóc, Tống Vy nhíu mày, đột nhiên ý thức được, đứa nhỏ này có lệ khí quá nặng.

“Hải Dương!” Tống Vy nâng mặt Tống Hải Dương lên, cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu bé: “Nghe này, đây là chuyện của mẹ, mẹ sẽ tự giải quyết, không cần con ra tay, con cũng không được phép tự ý ra tay, có biết chưa?”

Cô luôn biết Hải Dương có chỉ số thông minh rất cao, cho nên trưởng thành sớm, nhưng trưởng thành sớm cũng không đồng ý nghĩa với việc suy nghĩ và tâm lý cũng sẽ trưởng thành theo, cô không muốn để Hải Dương vì cô mà tiếp xúc với thế giới đen tối của người trưởng thành trong khi tuổi còn rất nhỏ, chuyện này không tốt đối với sự trưởng thành của Hải Dương.

Thậm chí cô đã bắt đầu hồi hận vì khi nãy đã làm Hải Dương điều tra Tống Huyền, nhưng may mà phát hiện sớm, sau này không làm thế là được.

Tống Hải Dương không biết Tống Vy đang nghĩ gì, thấy cô nghiêm túc như thế, không dám chọc cô giận, nghe lời gật đầu: “Con biết rồi mẹ!”

*Ngoan!” Tống Vy lại cười cười.

Tống Dĩnh Nhi nghiêng đầu, mờ mịt nhìn hai người, không biết mẹ và anh hai đang chơi trò thần bí gì.

“Được rồi, đi chơi đi, mẹ gọi điện thoại cho mẹ nuôi.” Tống Vy cầm điện thoại quơ quơ.

Tống Hải Dương nhảy xuống ghế, kéo tay Tống Dĩnh Nhi vào phòng khách xem tỉ vi.

Tống Vy gọi điện thoại cho Giang Hạ, nói cụ thể tình hình về phòng làm việc Nguyệt Quang cho cô biết.

Sau đó hai người bàn bạc, dùng tội danh lấy trộm bản thiết ké để kiện phòng làm việc Nguyệt Quang, chắc ngày mai bên phía Tống Huyền sẽ nhận được lệnh triệu tập của tòa án nhỉ?

Nghĩ thế, Tống Vy cười cười.

Nhưng cô không định tham dự lần kiện tụng này, giao toàn quyền cho Giang Hạ.

Bởi vì hiện tại cô vẫn chưa có ý định để lộ việc cô chính là nhà thiết kế mà Tống Huyền muốn dụ dỗ về làm.

Hôm sau.

Tống Vy đang ngồi trong văn phòng vẽ bản thiết kế mà cô đã hứa sẽ đền cho Đường Hạo Tuần, đột nhiên điện thoại bàn vang lên.

Bút chỉ trên tay cô không hề ngừng lại, tay còn lại cầm ống nghe đặt bên tai: “Xin chào, tôi là Tống Vy.”

“Nhà thiết kế Tống, tôi là tiếp tân ở sảnh lầu một.” Một giọng nữ dịu dàng êm tai cắt lên.

Tống Vy cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Có chuyện gì sao?”

“Là thế này, có một quý bà muốn gặp cô.”

“Quý bà?” Tống Vy trợn mắt: “Tên đầy đủ là gì?”

“Quý bà ấy không chịu nói tên, bà ấy nhờ tôi chuyền lời với cô, mười phút sau gặp nhau tại quán cà phê Bích Thủy.”

*Tôi biết rồi.” Tống Vy ngắt máy, cắn môi suy nghĩ.

Không chịu để lộ tên họ, thần bí như thế, rốt cuộc là ai?

Suy nghĩ một lúc cũng nghĩ không ra, Tống Vy buông bút chì đứng lên, cầm túi xách chuẩn bi đi gặp quý bà kia.

Quán cà phê Bích Thủy nằm ở tòa nhà bên cạnh tập đoàn Đường thị, Tống Vy đi vài phút là đến.

Sau khi bước vào, cô thấy quán cà phê rộng lớn này, chỉ có chỗ cạnh cửa số là có một người ngồi.

Người nọ đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy mặt, nhưng lại mặc sườn xám, búi tóc, cách ăn mặc như một người phụ nữ quý phái.

Chắc là quý bà kia nhỉ.

Nghĩ vậy, Tống Vy bước qua: “Xin chào quý bà, xin hỏi bà là người muốn gặp tôi sao?”

Quý bà đặt ly cà phê xuống, ngước mắt nhìn Tống Vy, không nói gì.

Tống Vy cũng nhìn bà, bà khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng da dẻ được chăm sóc rất tốt, cũng rất xinh đẹp, nhưng xương gò má hơi cao, có vẻ có hơi cay nghiệt, làm người ta không dám đến gần.

“Cô là Tống Vy?” Cuối cùng quý bà cũng mở miệng, giọng nói lạnh nhạt.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đúng là con hồ ly tinh.” Quý bà khinh thường hừ lạnh.

Tống Vy đang kéo ghế ra hơi khựng lại, hơi nhíu mày.

Nhưng cô khôi phục lại tự nhiên rất nhanh, bình tĩnh kéo ghế ra ngồi xuống, cười trả lời: “Cảm ơn quý bà đã khen tặng.”

“Tôi khen tặng cô lúc này?” Quý bà nói với vẻ mặt khó hiểu.

Tống Vy vén tóc ra sau tai: “Mới khi nãy đấy, không phải bà nói tôi là hồ ly tinh sao, bây giờ ai cũng biết hồ ly tinh là đang khen người khác xinh đẹp, không phải là nghĩa xấu nữa, không lẽ quý bà không lên mạng sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK