Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, một cô tiếp viên hàng không bước đến với nụ cười trên môi, hỏi người vệ sĩ: "Thưa anh, xin hỏi anh cần gì ạ?"

"Mợ chủ tôi hơi khát, cho tôi xin một ly nước." Người vệ sĩ nói.

Nhưng giây tiếp theo, người vệ sĩ nghĩ gì đó liền nhìn về phía sau tiếp viên hàng không: "Mợ chủ, cô muốn uống gì?"

Cô tiếp viên hàng không cũng quay lại nhìn Tống Vy.

Khi nhìn thấy rõ mặt Tống Vy, ánh mắt của nữ tiếp viên hàng không lúc đầu lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự khinh thường trong mắt.

Người phụ nữ làm kẻ thứ ba với bốn người vệ sĩ gây sự chú ý của tất cả mọi người trong cuộc thảo luận ở khoang hạng phổ thông vừa nãy, có lẽ chính là người này.

Trông quả thật rất xinh đẹp, nhưng nhân phẩm thì lại không tốt.

Xinh đẹp như vậy kiếm một người đàn ông cũng không xong, cứ phải đi làm tình nhân của người khác, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, thật đáng xấu hổ.

Tống Vy vốn dĩ đang suy nghĩ nên uống gì, đột nhiên cảm giác được ánh mắt của cô tiếp viên hàng không đang nhìn mình có gì đó không đúng liền ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Nữ tiếp viên hàng không không ngờ Tống Vy lại đột nhiên nhìn mình, vẻ khinh thường trong mắt cũng không kịp dập tắt, tất cả đều bị ánh mắt của Tống Vy nhìn thấu.

Tống Vy mím đôi môi đỏ mọng, lạnh giọng nói: "Cô gái này, tôi có xúc phạm gì cô không?"

Tiếp viên hàng không sửng sốt một chút, sau đó giả vờ cười đáp: "Không có, quý khách vì sao lại hỏi như vậy?"

Tống Vy khoanh chân lại: "Vì sao ư? Nếu tôi không xúc phạm đến cô, sao cô lại nhìn tôi như thế, giống như tôi là một thứ rác rưởi vậy."

"Tôi..." Nụ cười trên mặt nữ tiếp viên hàng không chợt đông cứng lại, lúng túng không biết nói gì.

Cô ta vốn dĩ không ngờ rằng ánh mắt vừa rồi của mình sẽ bị Tống Vy nhìn thấy, hơn nữa còn bị Tống Vy vạch trần ở trước mặt mọi người.

Vậy nên lúc này nữ tiếp viên hàng không vô cùng bối rối và sợ hãi.

Vì Tống Vy hoàn toàn có thể đi khiếu nại cô ta với lãnh đạo cấp trên.

Ở phía bên kia, bốn tên vệ sĩ đều đứng lên sau khi nghe thấy lời nói của Tống Vy, tám ánh mắt lạnh lùng đều nhìn chằm chằm vào nữ tiếp viên hàng không.

"Nói, tại sao vừa rồi cô lại nhìn mợ chủ chúng tôi bằng ánh mắt như vậy? Nếu như cô không nói, máy bay vẫn chưa cất cánh, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến hãng hàng không để tìm người phụ trách hãng hàng không của cô.” Một vệ sĩ nói với giọng u ám.

Người vệ sĩ này là người vừa bấm chuông.

Cô tiếp viên hàng không đương nhiên biết sau lưng có tám ánh mắt đang nhìn mình khiến cô như rơi vào hầm băng, sắc mặt tái mét vì sợ hãi, cả người run lên bần bật.

Nhất là khi nghe câu nói đưa cô đến gặp người phụ trách công ty của tên vệ sĩ kia liền khiến cô sợ hãi đỏ cả mắt, vội cúi đầu xin lỗi Tống Vy: "Xin lỗi, tôi xin lỗi, thực sự rất xin lỗi quý khách vì chuyện này, tôi không muốn làm thế, chỉ bởi vì vừa nãy có người trong khoang phổ thông nói cô là kẻ thứ ba chen chân vào phá hoại cuộc hôn nhân của người khác, vậy nên tôi mới... xin lỗi… tôi xin lỗi..."

Tiếp viên hàng không cúi người lên xuống lia lịa, rưng rưng khóc không thành tiếng.

Tống Vy đột nhiên nhíu mày: "Cô nói cái gì? Có người nói tôi là kẻ thứ ba xen vào gia đình người khác sao?"

“Vâng.” Nữ tiếp viên hàng không lại gật đầu lia lịa.

“Mẹ kiếp.” Một vệ sĩ tức giận cáu lên, lửa giận như bốc lên bừng bừng: “Mợ chủ chúng tôi là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của cậu chủ, là mối tình đầu tình cảm sâu đậm, cái gì mà kẻ thứ ba chứ, nói xằng nói bậy!”

"Đúng vậy, cả gan tung ra lời đồn đại như vậy, không biết tốt xấu."

Ba người vệ sĩ khác cũng hùng hổ xắn tay áo lên, chuyện này khiến bọn họ rất tức giận.

Nữ tiếp viên hàng không nghe thấy những lời này liền sửng sốt một hồi lâu.

Cái gì?

Đó là tin đồn sao?

Người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm trước mặt này thực sự là chính thất.

Phải vậy chứ, người phụ nữ xinh đẹp như thế này sao có thể làm tình nhân được.

Người tung tin đồn nói cô là kẻ thứ ba hẳn là vì ghen tị với vị hành khách này, vậy mà cô ta lại tin tưởng một cách ngu ngốc, hơn nữa còn tỏ thái độ khinh thường trước mặt chính chủ.

Đây không phải là tự mình chuốc lấy phiền phức hay sao?

Lúc này, nữ tiếp viên hàng không hối hận không thôi, cô ta tự trách mình đáng ra không nên nghe những tin đồn thất thiệt đó.

Càng hối hận vì đã không kiểm soát tốt ánh mắt và biểu cảm của mình.

Nói tóm lại là không có từ nào có thể diễn tả hết được sự hối hận trong lòng cô ta.

“Tôi không biết ai đã tung tin đồn, tất cả những gì tôi biết là tin đồn đến từ hạng ghế phổ thông.” Tiếp viên hàng không cúi đầu, ngoan ngoãn nói.

Tống Vy nheo mắt: "Hạng ghế phổ thông..."

“Mợ chủ, để tôi đi xem xem ai dám to gan lớn mật như thế nhé?” Người vệ sĩ bấm chuông trước đó bước tới hỏi ý kiến.

Một người vệ sĩ khác cũng gật đầu: "Tôi nữa, mợ chủ, tôi sẽ đi cùng anh ấy qua đó, hai người cùng nhau tìm thì xác suất tìm được người đó cao hơn rất nhiều."

“Đi đi.” Tống Vy xua tay.

Hai người vệ sĩ đáp lại một tiếng, sau đó đi về phía hạng ghế phổ thông.

Hai vệ sĩ còn lại không đi cùng mà ở trong khoang hạng nhất, dù sao thì Tống Vy cũng không thể không có ai bảo vệ.

"Chuyện đó..." Nữ tiếp viên hàng không ngẩng đầu lên, thận trọng nhìn Tống Vy: "Vị hành khách này... Không, mợ chủ, cô có thể tha cho tôi lần này được không? Đừng đưa tôi đến gặp tổng giám đốc của chúng tôi được không? Nếu tôi đến đó thì tôi sẽ bị sa thải mất, tôi xin cô!"

Một người có thể bao trọn khoang hạng nhất và dẫn theo bốn vệ sĩ bên cạnh.

Thân phận của một người như vậy chắc chắn không phải tầm thường, hãng hàng không nhất định sẽ đứng về phía người phụ nữ này chứ không phải là một người nhân viên như cô ta.

Suy cho cùng thì làm mất lòng người có địa vị, không ai biết hãng hàng không sẽ tổn thất những gì.

Vì vậy cô ta không thể đặt hy vọng của mình vào công ty, chỉ có thể dựa vào người phụ nữ trước mặt.

Chỉ cần người phụ nữ này không truy cứu thì cô ta có thể thoát được chuyện này.

Tống Vy lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô muốn tôi tha cho cô một lần sao?"

“Vâng thưa cô.” Người tiếp viên hàng không càng cúi thấp đầu.

Khóe miệng Tống Vy khẽ nhếch lên: "Thả cô đi không phải là không được, có điều tôi muốn biết, bình thường cô đều đối xử với khách như vậy sao? Nghe được một chút lời đàm tiếu không biết thực hư liền nhìn hành khách với ánh mắt kì quái như vậy à?"

“Không… không có.” Cô tiếp viên hàng không xua tay liên tục: “Chỉ… chỉ là vì tôi ghét những người làm kẻ thứ ba, vậy nên mới không nhịn được mà để lộ ra ánh mắt đó. Bình thường tôi đối xử với hành khách rất tốt, nếu cô không tin thì có thể kiểm tra đánh giá của tôi, nói thật thì vì gia đình chị gái tôi bị kẻ thứ ba xen vào phá hoại vậy nên tôi vô cùng ghét ai làm người thứ ba, tôi thực sự xin lỗi cô, tôi biết tôi sai rồi, tôi thực sự xin lỗi."

Vừa nói, cô tiếp viên hàng không vừa bật khóc.

Tống Vy xoa xoa thái dương: "Sao lại khóc, tôi đâu có bắt nạt cô."

“Tôi… tôi không muốn khóc, chỉ là tôi quá sợ hãi, tôi sợ mất đi công việc này.” Tiếp viên hàng không nhỏ giọng thì thào.

Tống Vy thở dài nói: "Được rồi, cô cũng bởi vì tin đồn mới làm như thế, lần này tôi sẽ tha cho cô, tôi chỉ khuyên cô một câu, hy vọng sau này đừng như vậy nữa, chưa hiểu rõ chân tướng chỉ nghe một phía mà đã tin là thật, sau đó thể hiện hành vi bất lịch sự với khách, nếu không thì sớm muộn gì cũng có một ngày, cô lại đắc tội với người khác, mất đi công việc hiện tại.”

Nghe Tống Vy nói như vậy, nữ tiếp viên hàng không lập tức trở nên vui vẻ, nhanh chóng ngẩng đầu lên, vui sướng gật đầu: "Tôi biết rồi mợ chủ, tôi sẽ ghi nhớ những điều này, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

“Được rồi, cô đi làm việc của mình đi.” Tống Vy xua tay.

Cô tiếp viên hàng không lau nước mắt, nở một nụ cười, sau đó cúi đầu chào Tống Vy, rối rít cảm ơn rồi rời đi.

Ngay khi cô ta rời đi, một vệ sĩ từ hạng phổ thông phía sau quay về, vẻ mặt có chút khó coi: "Thưa mợ chủ, tôi đã tìm ra được người tung tin đồn."

“Ồ?” Đôi môi đỏ mọng của Tống Vy mím chặt, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: “Là ai?”

Cô ghét nhất là loại người hay đi tung tin đồn thất thiệt như thế này.

Tin đồn tuy không phải dao nhưng cũng là vũ khí sát thương cực mạnh, từ xưa đến nay đã có vô số người chết chỉ bởi vì tin đồn.

Kẻ tung tin đồn thì chỉ việc mở miệng, người bác bỏ tin đồn thì mệt đến gãy chân!

Hơn nữa, người tung tin đồn chỉ quan tâm đến cảm xúc sảng khoái của bản thân mà không bao giờ nghĩ đến việc người mà bị họ tung tin đồn phải trải qua cuộc sống như thế nào, đau khổ như thế nào.

Vậy nên lần này, cô tuyệt đối không bỏ qua cho người tung tin đồn thất thiệt này.

“Người đó, mợ chủ cũng biết đấy.” Người vệ sĩ nói.

Tống Vy hơi kinh ngạc: "Tôi biết sao?"

Ái chà, hoá ra là người quen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK