Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô, Kiều Phàm đẩy mắt kính trên sống mũi: “Em sao vậy? Ai khiến em không vui?” Nhìn thoáng qua anh đã có thể nhận ra cô không vui. Tống Vy nhún vai: “Còn ai vào đây nữa, Đường Hạo Tuấn với Trần Châu Ánh chứ ai”
Kiều Phàm nhướng mày: “Tại sao họ lại trêu vào em?”
“Châu Ánh đã tặng em một món quà, rất bí ẩn, lại không chịu nói cho em biết đó là thứ gì. Em muốn mở ra để xem nhưng cô ấy không cho, bảo em về phòng để rồi mở, kết quả là vừa về phòng, món quà đã bị Hạo Tuần xé ra, sau khi Hạo Tuần thấy nó, y như Châu Ánh, không chịu nói cho em biết bên trong có gì, cũng không cho em xem, anh nói xem hai người này có kì lạ
không?" Tống Vy xoa lông mày của mình.
Kiều Phàm gật đầu: "Có hơi kỳ lạ, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt họ khi họ ngăn em lại là gì? Nếu đó không phải là biểu hiện rất nghiêm túc hoặc trầm trọng, nghĩa là món quà không có vấn đề gì, không muốn để em xem chắc là có lý do gì đó.”
“Biểu cảm à" Tống Vy lấy ngón trỏ chọt mà suy nghĩ một chút: “Biểu cảm không nghiêm trọng, nhưng rất thần bí. Mà Hạo Tuấn, anh ấy mà đã không muốn cho ai thấy thì em cũng không nhận ra được, rốt cuộc là dưới sự bí ẩn của anh ấy, anh ấy đang định làm gì, còn Châu Ánh thì em có thể nhìn ra được một chút, cô ấy trông rất dung tục.”
“Dung tục?” Kiều Phàm trở nên hứng thú hơn.
Tổng Vy gật đầu: “Ừ, chính là dung tục, khi cô ấy đưa quà cho em, nói đó là thứ để thúc đẩy mối tình cảm của em với Hạo Tuấn, vẻ mặt lúc đó trông nó tục lắm, nhìn mà em muốn đập cho, nổi hết da gà cả người”
Nghe được lời nói của cô, Kiều Phàm đột nhiên mỉm cười: “Vậy thì anh biết món quà đó là gì rồi” Thứ thúc đẩy tình cảm, lại còn rất tục tĩu, không để cô ấy nhìn thấy ở nơi công cộng, phải quay trở lại phòng để xem chúng. Vậy thứ đó chỉ có thể là mấy cái đó.
Tống Vy không biết Kiều Phàm đang nghĩ gì, mắt cô sáng lên, nhìn anh và hỏi: “Ô? Anh biết rồi à? Vậy thì anh mau nói cho em biết, rốt cuộc là chuyện gì?”
Kính của Kiều Phàm phản chiếu ánh sáng: "Xin lỗi, Vy Vy, anh không thể nói cho em biết, nếu họ đã giữ bí mật, vậy anh cũng không thể phá hỏng kế hoạch của họ được. Nhất là sếp Đường, nếu sếp Đường biết anh nói cho em biết, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh, nên là em tự nghĩ cách đi”
Nói xong, anh ấy lại đẩy kính lên.
Sau khi Tổng Vy nghe xong lời của anh ấy, sự chờ mong trên mặt lập tức khựng lại, cuối cùng mặt không cảm xúc: “Sao anh lại như thế này? Rốt cuộc các người giấu em cái gì? Có gì mà phải giấu em!”
Cô không thể hiểu được. Kiều Phàm chỉ đáp: “Em vẫn còn quá trong sáng và ngây thơ” “Ý anh là gì?” Tống Vy sững sờ, hiển nhiên không hiểu anh ta nói gì. Kiều Phàm nhún vai: “Đợi khi em biết món quà là gì em sẽ hiểu ý nghĩa của nó thôi, được rồi, anh đi đây." Anh xách chiếc túi trên tay lên. Ánh mắt Tống Vy bị hành động của anh ấy thu hút. Mắt cô rơi vào chiếc túi trên tay anh, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh phải đi ra ngoài à?” Kiều Phàm ừ một tiếng: “Anh ra ngoài làm một số việc, buổi tối sẽ trở lại. Không phải em bảo nhà bếp làm tiệc tẩy trần cho anh sao?” Tống Vy cười đáp: “Đúng thế” “Vậy làm sao anh có thể bỏ lỡ được!” “Nói cũng đúng” Tống Vy vuốt tóc bên tai: “Vậy được, anh đi đi. Em sẽ cho tài xế đón anh, buổi tối về sớm” “Được” Kiều Phàm không từ chối ý tốt của cô, gật đầu đồng ý. Tống Vy lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Đại Vệ. Ngay sau đó Đại Vệ đã hồi âm. Sau khi đọc tin nhắn hồi âm, Tổng Vy cất điện thoại và nói với Kiều Phàm: “Đại Vệ đã ở bên ngoài, anh đi đi” “Vậy anh đi đây, hẹn tối nay gặp lại” Kiều Phàm vẫy vẫy tay. Tống Vy đáp lại bằng một nụ cười. Kiều Phàm lướt qua cô và xách túi đi xuống cầu thang. Tống Vy đứng ở góc tường nhìn anh ấy, dùng ánh mắt tiễn anh. Tuy rằng cảm thán rồi, nhưng lúc này Tống Vy không khỏi lại cảm thán một lần nữa, sự thay đổi của Kiều Phàm thật sự quá lớn.
Trong quá khứ, khi anh ấy giả vờ là một người dịu dàng, mặc dù khiến mọi người không thể biết rằng anh ấy thực sự là một người u ám và điên cuồng, nhưng họ có thể cảm nhận được trong lòng anh giấu rất nhiều chuyện, vì ánh mắt của một người không thể lừa được người khác.
Tuy rằng ánh mắt của anh ấy vẫn dịu dàng, nhưng trong mắt lại có rất nhiều thứ không trong sáng.
Đặc biệt là ở lúc sau, ngụy trang của anh ấy hoàn toàn bị vứt bỏ, sau khi khôi phục lại bản chất thật sự thì sự dịu dàng của anh ấy cũng không còn, trong mắt anh ấy toàn là hận thù, hung ác nham hiểm, khiến người ta khi nhìn thấy phải rùng mình.
Nhưng bây giờ, hận thù trong mắt anh không còn nữa, tất cả đều tiêu tan, thay vào đó là vẻ trong sáng chưa từng thấy. Đúng vậy, trong sáng. Ánh mắt của anh ấy rất trong sáng, tuy rằng vẫn không phải sự dịu dàng trước kia, nhưng có thể làm cho người ta cảm giác được tâm tư không sâu lắng như thế nữa. Cả người anh trở nên thoải mái hơn, cái loại thoải mái mà nghĩ thoáng, thư thái và buông bỏ hơn.
Tuy rằng anh ấy không nói anh ấy buông bỏ cái gì, thoải mái cái gì.
Nhưng cô có thể đoán được anh đã buông bỏ thù hận với nhà họ Giang, thông suốt về cái chết của cha mẹ mình, nhà họ Giang không phải là hung thủ, họ chỉ là người gián tiếp mang hung thủ tới do hiệu ứng cánh bướm chứ không phải cố ý.
Anh ấy cũng hiểu rằng nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Giang khi đó, cả gia đình anh ấy đã không còn sống được bao lâu nữa, mà tất cả sớm đã bị diệt hết, không để lại anh sống sót.
Nhà họ Giang không phải là hung thủ giết chết cha mẹ anh ấy, thậm chí còn là ân nhân.
Trong quá khứ, anh vẫn luôn cố chấp từ phong bể mình, sau khi xác định nhà họ Giang là kẻ thù đã hại anh, anh không thể nào suy nghĩ về chuyện năm đó theo những khía cạnh khác, bởi vì cái chết của cha mẹ anh đã tạo thành một nỗi ám ảnh, khiến anh không muốn bước ra ngoài, nhìn nhiều hơn nghĩ nhiều hơn.
Chính vì vậy anh ấy mù quáng hận nhà họ Giang hơn mười năm, rõ ràng yêu Giang Hạ, nhưng lại không cam lòng chấp nhận sự thật, hết lần này đến lần khác đẩy Giang Hạ ra xa, làm tổn thương trái tim cô ấy, rồi ngược lại, coi cô như thế thân của Giang Hạ, thậm chí vì thế mà đã làm rất nhiều điều sai trái.
May mắn thay, cuối cùng, những việc sai trái này không gây hậu quả nghiêm trọng. Nếu không, bây giờ họ và Kiều Phàm thực sự không biết phải tự giải quyết thế nào. Vì vậy, cô rất vui mừng khi bây giờ, người bị hận thù che mờ mắt, không thể suy nghĩ như Kiều Phàm, cuối cùng đã thoát ra khỏi hận thù và hiểu trong mười năm qua mình đã sai trái thể nào.
Thành thật mà nói, khi không có sự thù hận và ác ý, anh ấy là một người đàn ông rất ưu tú, rất thu hút.
Cô mong anh ấy sẽ trở nên càng tốt hơn trong tương lai. Chỉ không biết anh ấy sẽ hòa giải với nhà họ Giang như thế nào. Bây giờ anh đã dập tắt được hận thù và gỡ bỏ được khúc mắc, chắc chắn sẽ không tiếp tục chiến tranh lạnh với nhà họ Giang nữa. Sau tất cả, anh ấy đã nhận ra rằng người anh ấy yêu là Giang Hạ, còn có ý theo đuổi lại Giang Hạ. Nếu đã muốn theo đuổi lại Giang Hạ, thì không thể không giảng hòa với nhà họ Giang, nếu không anh ấy sẽ không thể ở bên Giang Hạ, chú và dì nhất định sẽ ngăn cản. Vì vậy, nếu muốn ở bên Giang Hạ, anh ấy chỉ có thể hóa giải hận thù và mâu thuẫn với chú và dì trước, có được sự tha thứ của chú và dì. Chỉ có thế, chú và dì mới không ngăn cản anh ấy theo đuổi Giang Hạ.
Còn bên Giang Hạ.
Tống Vy suy tư. Giang Hạ vẫn chưa khôi phục trí nhớ, dường như cũng không muốn khôi phục trí nhớ. Chỉ cần Giang Hạ không khôi phục trí nhớ, lại thêm Giang Hạ cũng biết rõ mình không thể yêu Kiều Phàm nữa, thì việc Kiều Phàm theo đuổi Giang Hạ cũng không dễ dàng gì.
Ít nhất thì bây giờ đầu óc Giang Hạ rất tỉnh táo, mặc dù cô ấy không nhớ trong quá khứ Kiều Phàm đã làm tổn thương cô ấy như thế nào, nhưng cô ấy biết rằng Kiều Phàm chắc chắn đã làm tổn thương cô ấy trong quá khứ.
Một người phụ nữ có đầu óc tỉnh táo, sau khi biết một người đàn ông làm tổn thương mình, sẽ có khả năng bị tổn thương lần thứ hai. Vì vậy, cô nhất định sẽ không bằng lòng khôi phục trí nhớ, chứ đừng nói là yêu anh ta thêm lần nữa, vì sợ mình sẽ lại bị tổn thương.