“Không sai.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy chậc một tiếng: “30 tỷ đô, còn toàn bộ là tiền mặt, đổi thành tiền của chúng ta, chính là hàng triệu tỷ, ông ta vậy mà còn không biết đủ, còn muốn tập đoàn Đường Thị, tuy giá thị trường của tập đoàn Đường Thị đạt mức trăm tỷ đô, nhưng ngay cả vốn lưu động 10 tỷ đô cũng không rút ra được, tính ra thì, vẫn là ông ta chiếm hời.”
“Phải, nhưng ông ta lại không nghĩ như vậy, ông ta muốn lấy đi toàn bộ.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của Tống Vy dừng trên xấp văn kiện đó: “Những tài sản này cộng lại hoàn toàn không tới 30 tỷ đô, sao lại rút đi nhiều như vậy?”
“Bị ông ta phung phí rồi.” Trong mắt Đường Hạo Tuấn vụt qua một tia giễu cợt: “Tuy Đường Mãnh có được nhiều tiền như vậy, nhưng cuối cùng không phải là tập đoàn Đường Thị, có thể mang tới quyền thế cho ông ta, cho nên ông ta muốn sáng lập một công ty không thua kém tập đoàn Đường Thị, nhưng ông ta căn bản không có bản lĩnh này, sau khi đem tất cả sản nghiệp vào đầu tư một phen thì lỗ toàn bộ.”
“Phì.” Tống Vy không nhịn được cười: “Ông ta cần gì phải vậy chứ, không có bản lĩnh đó, lại có một trái tim không chịu thua, cũng không biết nên khen ông ta hay là...”
Lời phía sau, cô không nói nữa, nhưng ý nghĩ mọi người đều hiểu.
Đường Hạo Tuấn gập tập văn kiện trước lại, lại mở một tập mới: “Cũng vào mấy năm gần đây, ông ta đại khái biết mình quả thật không có bản lĩnh đó, cũng từ bỏ ý muốn sáng lập một công ty có thể sánh ngang với Đường Thị, nếu không những tài sản này, ông ta đã đắp hết cả vào rồi.”
“Tổng giá trị của những tài sản này là bao nhiêu?” Đường Hạo Tuấn chỉ vào một tập văn kiện đó, hỏi Trình Hiệp ở một bên.
Trình Hiệp đẩy mắt kính: “Khoảng năm tỷ mấy.”
Tống Vy giật giật khóe miệng: “30 tỷ, thua lỗ chỉ còn năm tỷ mấy, cũng thật là nhân tài.”
Đường Hạo Tuấn ngược lại không có phản ứng quá lớn, thật ra trong lòng anh cũng sớm đã có đáp án gần như vậy.
Bây giờ chỉ là được chứng minh mà thôi.
“Hạo Tuấn, những thứ này anh định xử lý như nào?” Tống Vy hỏi.
Theo lý mà nói, Đường Mãnh có con trai, Đường Mãnh chết rồi, di sản đương nhiên thuộc về con trai, cũng tức là Đường Hạo Minh thừa kế.
Nhưng bây giờ Đường Hạo Minh không ở trong nước, hơn nữa còn có thù với Hạo Tuấn, Hạo Tuấn chưa chắc sẽ trả những di sản này cho Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Tuấn bình tĩnh nhìn xấp văn kiện đó: “Cất số tiền mặt, vàng bạc châu báu và đồ cổ vào hết ngân hàng, còn bất động sản và xe không động đến, để ở đó, cổ phần của các công ty khác, tạm thời chuyển sang tài khoản ngắn hạn, đợi sau khi bắt được Đường Hạo Minh rồi tính.”
Trên thực tế, chuyện mà Đường Hạo Minh phạm phải, tuy ác, nhưng tội không tới mức chết.
Nếu trong tay Đường Hạo Minh không dính mạng người, nhiều nhất cũng chỉ ngồi tù 20 năm, sau khi ra ngoài, những thứ này, anh sẽ trả cho Đường Hạo Minh, bởi vì con số này anh cũng không để tâm.
Nhưng nếu trong tay Đường Hạo Minh dính tới mạng người, bị phán tử hình, những thứ này anh sẽ thành lập một quỹ từ thiện, toàn bộ dùng để giúp đỡ người đáng được giúp đỡ.
“Được.” Trình Hiệp ôm chồng văn kiện này lên, sau đó lại nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Tổng giám đốc, bên phía nhà tổ bây giờ không có ai, có cần cho người qua đó dọn dẹp không?”
“Không cần, đợi sau khi Đường Mãnh hạ táng, trực tiếp dọn sách đồ đạc của nhà bọn họ, dọn sạch xong thì khóa cửa nhà tổ lại, mỗi lần khi tế tổ sẽ tới đó.” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt nói.
Trình Hiệp đáp một tiếng rồi đi.
Tống Vy bóp vai của Đường Hạo Tuấn: “Tang lễ của Đường Mãnh, muốn tổ chức không?”
Bây giờ thi thể của Đường Mãnh đã đưa đến nhà tang lễ.
Nói thế nào cũng là người của nhà họ Đường, cho nên Đường Hạo Tuấn không có từ chối nhận thi thể, cũng không có đưa thi thể đến bệnh viện làm nghiên cứu.
Dù sao Đường Mãnh và Tô Thu khác nhau.
Đường Mãnh suy cho cùng vẫn là người thân có quan hệ máu mủ với anh.
Giống như Tống Huy Khanh, Tống Vy có hận ông ta nữa, cũng vẫn an táng ông ta đàng hoàng.
“Không, bên ngoài đều biết tất cả mọi chuyện Đường Mãnh làm với ba mẹ của anh, anh còn tổ chức tang lễ cho ông ta, chỉ sẽ khiến người bên ngoài cười chê, trực tiếp chôn là được.”
“Cũng đúng.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn đột nhiên ôm lấy cô: “Vợ à, quà của anh đâu?”
Tống Vy giở khóc giở cười.
Hóa ta anh luôn nhớ từ hôm qua đến bây giờ, sợ cô quên mất.
“Được rồi được tôi, em cho, lên phòng đi.” Tống Vy kéo anh đứng dậy.
Vào buổi sáng, anh đến tập đoàn Đường Thị, cho nên cô mới có cơ hội để quà vào trong phòng.
Đường Hạo Tuấn mong chờ đi theo Tống Vy vào phòng.
Cửa phòng mở ra.
Đường Hạo Tuấn đi vào, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Căn phòng giống như bình thường, không thay đổi gì cả.
Anh vốn cho rằng, quà cô chuẩn bị có thể giống như buổi hẹn hò nhỏ gì đó, trang trí căn phòng một chút rồi tặng quà gì đó cho anh.
Tuy nhiên ở đây cái gì cũng không có.
“Quà đâu?” Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn Tống Vy, trong mắt rõ ràng tỏ ý bất mãn.
Bởi vì không nhìn thấy quà.
“Ở phòng thay đồ.” Tống Vy cười rồi nói.
Sự bất mãn trong mắt Đường Hạo Tuấn biến mất, sải bước đi về phía phòng thay đồ.
Sau khi mở cửa phòng thay đồ ra, cảnh tượng bên trong khiến anh chấn động.
Chỉ thấy bên trong để hai ma nơ canh cao cao, một nam một nữ.
Mà trên người hai ma nơ canh một nam một nữ này, mặc lễ phục của chú rể và váy cưới của cô dâu.
Lễ phục của chú rể cao quý trang nhã, mà váy cưới của cô dâu càng đẹp đến mức khiến người khác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Nhất là đuôi váy to đó và những viên đá đính trên váy, khiến cả chiếc váy cưới nhìn trông giống như một biển sao, khiến người khác không thể rời mắt đi được.
“Em...” Môi của Đường Hạo Tuấn mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng vì cảnh tượng trước mắt, vậy mà lời gì cũng không nói ra được.
Tống Vy đi tới bên cạnh anh: “Như thế nào hả chồng, món quà này hài lòng chứ?”
Đường Hạo Tuấn xoa huyệt thái dương, cuối cùng cũng từ trong sự kinh ngạc mà hoàn hồn lại, ánh mắt u tối nhìn cô: “Mua từ khi nào?”
“Cái này không phải là em mua, là em thiết kế.” Tống Vy mỉm cười.
Đường Hạo Tuấn nhướn mày: “Thiết kế sao? Em thiết kế từ khi nào, anh sao hoàn toàn không biết?”
“Là lần anh dẫn hai đứa trẻ, lần đầu tiên ra nước ngoài xem em thi đấu, anh nói muốn tổ chức hôn lễ, cho nên em đã thiết kế bộ lễ phục này, sau đó gửi cho Giang Hạ, bảo Giang Hạo sắp xếp người làm, thật ra em vốn muốn tự tay may, nhưng thật sự không có thời gian.” Tống Vy nhìn váy cưới, có hơi tiếc nuối nói.
Đường Hạo Tuấn ôm cô vào lòng: “Không, em tự tay thiết kế đã rất tuyệt rồi, không cần chuyện gì cũng phải tự làm, anh vốn nghĩ, em sau khi kết thúc thi đấu thì tìm nhà thiết kế váy cưới hàng đầu thế giới thiết kế chiếc váy cưới đẹp nhất cho em, không ngờ, động tác của em ngược lại nhanh hơn anh.”
Bởi vì em muốn cho anh một bất ngờ.” Tống Vy cười hi hi nói.
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Khá bất ngờ, có điều váy cưới, bình thường đều là đàn ông tặng phụ nữ, em sao lại...”
“Ai nói nhất định phải là đàn ông tặng phụ nữ chứ, phụ nữ tặng đàn ông cũng vẫn được, hơn nữa chúng ta là vợ chồng, vợ chồng là phải giúp đỡ lẫn nhau, bỏ ra cho nhau, em tóm lại không thể để anh cái gì cũng bỏ ra vì em được, em cũng muốn làm chút gì đó cho anh, nhưng năng lực của em có hạn, các khác cái gì cũng không biết, chỉ có ở mặt thiết kế có chút thiên phú, cho nên chuyện em có thể làm chỉ có như vậy thôi.” Tống Vy có hơi ngại ngùng nói.
Đường Hạo Tuấn hôn lên trán cô: “Không, em đã rất giỏi rồi, mỗi một người đều phải là hoàn mỹ, đều có điểm mạnh của mình, thiên phú thiết kế của em không ai so được, chiếc váy cưới này rất đẹp, đợi sau khi cuộc thi của em kết thúc thì chúng ta tổ chức lễ cưới có được không? Đến lúc đó, em mặc chiếc váy này!”
“Được.” Tống Vy gật đầu.
Vốn dĩ, cô muốn sau khi bắt được Lâm Giai Nhi rồi tổ chức đám cưới.
Nhưng hôm đó, cô ngẫu nhiên nhìn thấy, anh đang xem video lễ cưới của người khác thì cô biết anh thật sự rất muốn cho cô một đám cưới.
Vậy nên, cô cũng không muốn để anh đợi quá lâu nữa.
“Đúng rồi chồng, anh còn chưa nói, anh cảm thấy món quà này của em như thế nào?” Tống Vy đột nhiên đẩy anh ra, ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
Anh nhếch môi: “Rất hài lòng, có điều vẫn không đủ.”