Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chữ “đều” này nghe rất có ẩn ý.

Tô Thu bất giác giật mình, trong mắt thoáng hiện bối rối rất khó phát hiện: “Cô… Cô nói lung tung gì thế hả? Đứa con ai đẻ ra là con ngoài giá thú? Tôi với ba cô đã kết hôn rồi, Huyền Nhi đã là đứa con danh chính ngôn thuận.”

Chẳng lẽ con nhóc chết tiệt này biết chuyện gì đó hay sao? Nếu không thì sao lại nói như thế!

Nhưng sao có thể có chuyện đó được chứ!

Tô Thu bỗng chốc cảm thấy vừa thấp thỏm vừa sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Thấy bà ta chột dạ, Tống Vy khoanh tay trước ngực cười khẩy: “Cho dù sau này Tống Huyền được lên làm chính thức thì đã sao? Cũng không thể thay đổi sự thật cô ta đã từng làm con ngoài giá thú mười mấy năm!”

“Mày…” Tô Thu tức giận giơ tay muốn đánh người.

Tống Huy Khanh ngăn cản bà ta, sắc mặt già nua trông rất khó coi: “Được rồi, làm ầm lên làm gì, không sợ mất mặt hay sao?”

“Tôi mất mặt á?” Tô Thu hất tay ông ta ra: “Tôi mất mặt ai? Con nhóc mắc dịch này ăn nói khó nghe, chẳng lẽ tôi không thể răn dạy nó hay sao?”

“Con gái tôi chưa tới lượt bà răn dạy!” Tô Thu vừa dứt lời thì giọng nói lạnh như băng của Lưu Mộng đã vang lên sau lưng Tống Vy.

Tống Vy mỉm cười ngoảnh đầu lại: “Mẹ, mẹ đã tới rồi.”

Lưu Mộng gật đầu, tiến lên trước mấy bước, đến bên cạnh Tống Vy rồi dừng lại, đầu tiên là hung tợn trừng Tô Thu một phát rồi mới dời mắt về phía Tống Vy: “Con gái, đôi nam nữ chó má này không bắt nạt con đấy chứ?”

Tống Vy xua tay: “Không có đâu ạ.”

Cô bắt nạt họ nghe còn có lý hơn.

“Không có là tốt rồi.” Lưu Mộng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng hơi thả lỏng.

Tống Huy Khanh nhìn bà bằng ánh mắt phức tạp: “Mộng à, bà cần gì phải nghĩ chúng tôi xấu xa tới mức đó. Vy Vy là con gái tôi, sao tôi lại đi…”

“Ông đừng có nói kiểu đó với tôi nữa.” Lưu Mộng nhếch miệng cười khẩy: “Bây giờ ông mới coi Vy Vy là con gái ông đấy à. Bảy năm trước lúc đuổi ba mẹ con chúng tôi ra khỏi nhà, ông cũng chưa từng nói câu nào như thế đâu.”

Tống Huy Khanh cứng miệng, nói không nên lời.

Lưu Mộng không thèm quan tâm tới ông ta, cầm chặt tay Tống Vy: “Con gái, chúng ta đi thôi, đừng quan tâm tới họ nữa. Sau này thấy họ thì né xa một chút, đừng để dính xui xẻo vào người.”

“Con biết rồi.” Tống Vy cười đáp.

Hai mẹ con dần dần rời xa, chẳng mấy chốc đã tiến vào tòa án, bên ngoài chỉ còn lại Tống Huy Khanh sắc mặt âm u cùng với Tô Thu sắc mặt cũng rất khó coi.

Tô Thu nhéo cánh tay Tống Huy Khanh một phát: “Còn nhìn nữa hả? Người ta đã đi xa lắc xa lơ rồi. Sao? Bây giờ, thấy hối hận vì năm đó ly hôn với bà ta, đuổi hai đứa con của ông ra khỏi nhà hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK