Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiển nhiên chủ nhân của cuộc gọi khiến cô ấy cảm thấy không biết nên giải quyết thế nào.

"Giang Hạ, ai vậy?" Tống Vy nhìn cô ấy, hỏi.

Môi Giang Hạ mấp máy: "Là anh Cẩm Thành."

"Tô Cẩm Thành?" Tống Vy nhướng mày.

Giang Hạ ừ một tiếng: "Vy Vy, tớ nghe điện thoại trước đã, có gì lát nói với cậu sau."

"Được." Tống Vy gật đầu.

Giang Hạ dùng ngón tay vuốt nút trả lời màu xanh lá, sau đó đưa điện thoại lên tai: "Alo, anh Cẩm Thành."

Nghe giọng điệu của Giang Hạ vừa lúng túng vừa mất tự nhiên.

Tống Vy không khỏi híp mắt một cái.

Giữa Giang Hạ và Tô Cẩm Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trước đây quan hệ giữa hai người còn rất tự nhiên, Giang Hạ cũng rất vui khi có người bạn là Tô Cẩm Thành.

Nhưng bây giờ, Giang Hạ giống như đang trốn tránh Tô Cẩm Thành, có cảm giác không biết phải đối mặt thế nào.

Chẳng lẽ vì lần trước ở khách sạn, cô nói với Giang Hạ rằng Tô Cẩm Thành thích Giang Hạ, cho nên thái độ của Giang Hạ đối với Tô Cẩm Thành mới thành thế này?

Nhưng cũng không đúng, cho dù Giang Hạ biết Tô Cẩm Thành thích mình, thì thái độ của cô ấy đối với Tô Cẩm Thành cũng sẽ không đến nỗi lúng túng như vậy.

Cho nên giữa hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.

"Giang Hạ, nghe bác gái nói, em trở về thành phố Giang rồi?" Đầu dây bên kia truyền đến câu hỏi dịu dàng của Tô Cẩm Thành.

Giang Hạ ừ một tiếng: "Vâng, em mới về sáng nay, vừa mới tới chưa lâu."

"Thế hả?" Tô Cẩm Thành lại trầm mặc.

Anh ta không nói, Giang Hạ cũng không biết nói gì, cả hai người cùng im lặng.

Tống Vy nhìn qua cảm thấy tình huống có hơi lúng túng.

Không biết phải mất bao lâu, Tô Cẩm Thành mới lên tiếng trở lại: "Giang Hạ, chuyện hôm qua anh nói, em... nghĩ thế nào rồi?"

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn.

Giang Hạ hít sâu một hơi, cắn chặt môi dưới: "Chuyện đó, anh Cẩm Thành, em... em vẫn chưa nghĩ xong."

"Thật không?" Tô Cẩm Thành không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của cô ấy, thậm chí còn nghe ra được giọng điệu trốn tránh của cô ấy, anh ta cũng không tức giận, chỉ cười nhẹ: "Anh biết rồi, vậy anh sẽ cho em thêm hai ngày nữa, hy vọng em sẽ cân nhắc thật kỹ. Dù sao đối với em, anh và cả đứa bé trong bụng mà nói, đây là chuyện tốt, đúng không?"

"Em biết, nhưng nếu em thật sự đồng ý, em sẽ thành người thế nào, thật có lỗi với anh." Giang Hạ cụp mi xuống, giọng nói hơi nghẹn ngào.

Tô Cẩm Thành dịu dàng dỗ dành cô ấy: "Em không cần cảm thấy có lỗi với anh, chuyện này là do anh tự nguyện, không phải sao? Vậy nên, Giang Hạ, em đừng nghĩ ngợi lung tung, cân nhắc thật kỹ, hai ngày sau, anh lại tới tìm em, nếu như em vẫn chưa nghĩ ra, anh sẽ tới thành phố Giang, chúng ta gặp mặt nói chuyện trực tiếp, được không?

"... Vâng." Giang Hạ do dự vài giây, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Sau đó hai người nói một số chuyện khác, cuộc gọi đi đến kết thúc.

Nhìn thấy Giang Hạ đặt điện thoại xuống, Tống Vy uống một ngụm nước, hỏi: "Sao rồi? Hai người nói chuyện gì thế, sao bầu không khí giữa hai người lại kỳ quái vậy?"

Giang Hạ cắn môi nhìn cô: "Vy Vy, cậu nói, tớ có nên ở bên anh Cẩm Thành không?"

"Hả?" Tống Vy hơi sửng sốt: "Sao đột nhiên lại hỏi thế? Chẳng lẽ vừa rồi Tô Cẩm Thành nói qua điện thoại rằng muốn cậu ở bên anh ta?"

Giang Hạ gật đầu: "Cứ coi là vậy đi, hôm trước anh Cẩm Thành đột nhiên phát hiện tớ mang thai, sau đó gọi điện tỏ tình với tớ, hy vọng tớ sẽ ở bên anh ấy, nói là tớ không phải lo đứa trẻ sau này lớn lên không có ba, cũng không phải lo bị người khác chỉ trỏ, càng không phải lo đứa trẻ sinh ra không được hưởng tình thương từ ba..."

"Anh ta nói vậy, chứng tỏ là một người tốt." Tống Vy sờ cằm, cảm thán: "Nhưng anh ta thật sự nguyện ý làm ba kiểu này sao?"

Giang Hạ ừ một tiếng: "Tớ nghe ra được anh ấy rất nghiêm túc, anh ấy không ngại trong lòng tớ yêu người đàn ông khác, cũng không ngại việc trong bụng tớ là con của người đàn ông khác. Thật ra lúc đầu tớ cũng hoài nghi không biết anh ấy có nghiêm túc không, sau đó anh ấy nói với tớ, anh ấy vẫn luôn yêu tớ, vì vậy anh ấy chấp nhận mọi thứ của tớ, anh ấy nói..."

"Nói gì?" Tống Vy rất tò mò.

Giang Hạ cầm ly nước trong tay, xoay đi xoay lại: "Anh ấy nói, nếu tớ ở bên anh ấy, anh ấy sẽ đối xử với tớ thật tốt, có thể như vậy, tình yêu của tớ sẽ từ từ chuyển sang người anh ấy, hơn nữa, anh ấy sẽ coi đứa con trong bụng tớ như con đẻ, đến khi đứa trẻ ra đời, anh ấy sẽ là ba ruột của nó, không ai nghi ngờ anh ấy không phải."

"Cũng đúng, nếu cậu ở bên anh ta, hiện tại bụng cậu mới được một tháng, còn nhỏ, không ai nhìn ra cậu đang mang thai. Dần dần, bụng của cậu sẽ to ra, như vậy không ai nghi ngờ đứa bé trong bụng cậu không phải của anh ta, trong mắt người ngoài, đứa con cậu mang chính là con ruột của anh ta." Tống Vy sờ cằm nói.

Giang Hạ gật đầu: "Tớ biết, thật ra không phải là tớ không động lòng, giống như anh Cẩm Thành đã nói, chúng tớ ở bên nhau, chuyện này đối với anh ấy, với tớ và cả với đứa trẻ đều là chuyện tốt, bởi vì anh Cẩm Thành đến đây là vì tớ, tớ ở bên anh ấy, mục đích của anh ấy sẽ được hoàn thành, đồng thời, tớ cũng có thể thử đặt trái tim mình vào anh ấy, thử yêu anh ấy, mà con của tớ cũng không sợ không có ba, không sợ trong quá trình trưởng thành thiếu tình thương của ba, tớ tin rằng anh Cẩm Thành sẽ là một người ba tốt, nhưng..."

"Cậu đang lo lắng điều gì sao?" Tống Vy nhìn cô ấy.

Giang Hạ lau mặt: "Đúng vậy, tớ rất lo lắng, lo rằng cho dù thế nào, tớ cũng không yêu anh ấy, nếu như vậy, tớ ở bên anh ấy sẽ là lợi dụng anh ấy, lợi dụng anh ấy để quên đi Kiều Phàm, lợi dụng anh ấy như một cái bia đỡ đạn cho việc chưa kết hôn mà đã có con."

Nghe đến đây, Tống Vy im lặng.

Một lúc lâu sau, cô thở dài: "Nếu quả thật như vậy thì việc ở bên anh ta sẽ thành một sự lợi dụng. Cho dù chuyện này là do chính Tô Cẩm Thành đề cập tới, nhưng đối với anh ta, làm vậy cũng rất có lỗi."

"Đúng vậy, đó là lý do tại sao tớ chưa đồng ý ở bên anh ấy, tớ không muốn liên lụy đến anh ấy, cũng không muốn tổn thương anh ấy, càng không muốn để anh ấy cuối cùng cái gì cũng không có, Vy Vy, cậu nói tớ nên làm gì đây?" Hốc mắt Giang Hạ đỏ lên, trong mắt có tia nước mờ ảo.

Tống Vy khẽ ôm lấy cô ấy: "Được rồi, được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, cũng đừng đau buồn, không tốt cho cơ thể và đứa nhỏ. Nói thật, tớ cũng không biết phải nói thế nào, cứ thuận theo tự nhiên đi, nếu thật sự không được, đợi hai ngày sau, anh ta đến thành phố Giang, hai người có thể nói chuyện cho rõ. Nếu anh ta nghe được lo lắng của cậu mà vẫn muốn làm chuyện này, thì tớ cảm thấy cậu có thể thử ở bên anh ta xem sao. Anh ta rất tốt, có lẽ đến cuối cùng, cậu sẽ thật sự yêu anh ta, mọi chuyện đều phải có bước đầu tiên, nếu không, ai biết trước kết quả sẽ ra sao, đúng không?"

Giang Hạ khịt mũi: "Tớ biết, chỉ sợ cuối cùng tớ không có dũng khí bước ra bước này."

"Vậy cậu phải bỏ ra chút dũng khí, tự sát cậu còn dám, loại chuyện này có nhằm nhò gì? Tóm lại, hai ngày này, cậu suy nghĩ cho thật kỹ, nghĩ kỹ xem cậu có nguyện ý ở bên anh ta không, nếu muốn thì đồng ý, nếu không muốn thì nói rõ với anh ta, dứt khoát từ chối anh ta, biết chưa?" Tống Vy vỗ nhẹ lên đầu Giang Hạ.

Giang Hạ ừ một tiếng: "Tớ biết rồi."

"Biết là tốt, đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên về văn phòng của cậu đi, lâu rồi không đi làm, chắc cậu sẽ không quen, về làm quen một chút." Tống Vy đứng lên.

Giang Hạ cũng đứng dậy theo, lau khóe mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Ừm, tớ biết rồi, Vy Vy, vậy tớ ra ngoài trước đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK