Nhưng anh dường như không cảm nhận được điều đó, chỉ thốt ra hai chữ từ trong kẽ răng: “Đường Mãnh!”
Ba anh mất rồi thì Đường Mãnh chính là con trai duy nhất của ông nội, vì vậy chỉ có Đường Mãnh mới có thể khiến ông nội cố gắng bảo vệ như vậy.
Nếu không tại sao ông nội lại phá hủy hết ô tô màu đỏ ở nhà.
Đường Hạo Tuấn biết Tống Vy không nói nhảm.
Bởi vì anh cũng biết chuyện phá hủy mấy chiếc xe hơi màu đỏ, nhưng lại không biết lý do.
Bây giờ mọi thứ đã được thông suốt.
Chính Đường Mãnh đã sai người giết ba mẹ anh, vì quyền thừa kế của tập đoàn Đường Thị.
Bởi vì mười tám năm trước ông nội lâm bệnh, rút khỏi tập đoàn Đường Thị, định để ba anh đến kế thừa tập đoàn.
Năm đó Đường Mãnh cũng từng cố gắng tranh giành nhưng đã bị ông nội trấn áp, có lẽ vì chuyện này mà ông ta ôm mối hận nên đã giết chết ba mẹ anh. Bởi vì chỉ khi ba anh chết, Đường Mãnh mới là đứa con trai duy nhất của ông nội và là người kế thừa duy nhất của tập đoàn Đường Thị.
Nhưng không ngờ ông nội lại cố nén ốm đau tiếp tục quản lý Đường Thị, không giao Đường Thị cho Đường Mãnh, đợi đến khi anh trưởng thành là lập tức giao tập đoàn Đường Thị cho anh.
Trong khoảng thời gian này, không phải Đường Mãnh chưa từng phản đối, nhưng lần nào cũng bị ông nội trấn áp thật mạnh.
Trước đây anh nghĩ mãi vẫn không thông, rõ ràng có nhiều lần Đường Mãnh có thể đánh bại ông nội nhưng cuối cùng thì lại bỏ cuộc. E rằng ông nội đã dùng việc giết chết ba mẹ anh làm điểm yếu để chèn ép Đường Mãnh một cách dễ dàng như vậy.
“Ha ha ...” Đường Hạo Tuấn giơ tay lên che mắt, trong miệng phát ra tiếng cười khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Anh nghĩ, có lẽ mình đã biết di chúc của ông nội là gì rồi.
Đó là bằng chứng của việc Đường Mãnh đã giết chết ba mẹ anh, cho nên cả nhà Đường Mãnh mới liều mạng muốn có được di chúc như vậy.
Giỏi lắm, thật sự giỏi lắm, cả nhà Đường Mãnh và cả ông nội, họ thực sự rất giỏi.
Tiếng cười của Đường Hạo Tuấn dần lớn hơn, trong tiếng cười tràn đầy nỗi bi thương.
Anh biết cả nhà Đường Mãnh không phải người tốt, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng họ là kẻ sát hại ba mẹ mình.
Đường Mãnh là anh trai của ba anh, làm sao ông ta có thể làm được chuyện như thế?
Đương nhiên, điều khiến Đường Hạo Tuấn thất vọng nhất chính là ông cụ.
Để giữ lại người con trai duy nhất là Đường Mãnh mà ông đã chọn cách bỏ qua cái chết của người con trai còn lại.
Thảo nào khi ông nội tự tử đã nói rằng ông có lỗi với anh nhất.
“A!” Đường Hạo Tuấn buông thõng hai tay, hai mắt như kẻ điên, sau đó hất tất cả những thứ trên bàn cà phê xuống đất.
Loảng xoảng.
Đồ sành sứ, thủy tinh vỡ tan tành.
Trình Hiệp ở bên ngoài nghe vậy tưởng có chuyện không hay, vội vàng vào trong kiểm tra tình hình.
“Tổng giám đốc, anh...” Trình Hiệp ngây ngẩn cả người, nhìn Đường Hạo Tuấn cúi đầu đứng trước sô pha, trên người toát ra hơi thở chết chóc, trong lòng không khỏi thấy sợ hãi.
“Tổng giám đốc, anh không sao chứ?” Trình Hiệp lấy dũng khí hỏi.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ nhúc nhích, giọng nói lạnh lùng không hề có tình cảm: “Tôi muốn gặp trợ lý của ông nội.”
“Vâng, tôi sẽ thu xếp.” Trình Hiệp không hỏi lý do, lập tức gật đầu.