Miệng túi tài liệu không đóng, ngay lập tức đồ trong đó rơi ra.
Đường Hạo Tuấn theo bản năng cúi đầu nhìn, nhìn thấy bốn chữ thỏa thuận ly hôn, con ngươi anh bỗng co rụt lại, sắc mặt thay đổi, không khí xung quanh người anh lập tức trở nên đáng sợ.
Anh khom lưng nhặt thỏa thuận ly hôn trên đất lên, giơ lên trước mặt Tống Vy: “Em muốn ly hôn?”
Tống Vy không ngờ lại bị anh nhìn thấy, ánh mắt thoáng động, cũng không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Dù sao bây giờ không thừa nhận thì tiếp sau có lẽ cô cũng sẽ chủ động đưa bản thỏa thuận cho anh ký tên.
Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên nắm chặt thỏa thuận ly hôn trong tay: “Ai cho em lá gan mà dám ly hôn hả?”
Cho dù vì Lưu Mộng mà anh giận cá chém thớt với cô, nhưng anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn với cô.
Nhưng cô lại suy nghĩ đến chuyện này, ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng chuẩn bị sẵn, cô đúng là giỏi quá đấy!
Tống Vy cắn môi, trên mặt nở nụ cười cay đắng: “Ai cho tôi? Tổng giám đốc Đường hỏi câu hỏi hay lắm! Không phải chính tổng giám đốc Đường cho tôi sao?”
Đường Hạo Tuấn híp đôi mắt lại: “Tôi?”
“Đúng, chính là anh!” Tống Vy nhìn anh: “Đường Hạo Tuấn, anh để tay lên ngực tự hỏi mình xem, bây giờ anh đối xử với tôi như thế nào? Anh một lòng cho rằng tôi là con gái kẻ thù, cho nên anh lạnh nhạt với tôi, anh không đếm xỉa gì đến tôi, nhưng chúng ta là vợ chồng mà. Anh đối xử với tôi như vậy, đó là việc mà một người chồng nên làm hay sao? Anh khiến tôi cảm thấy tôi chẳng khác nào một người không có chồng cả.”
“...” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn run lên, muốn nói điều gì đó, nhưng không nói ra miệng.
Tống Vy hít sâu một hơi, lại nói tiếp: “Đường Hạo Tuấn, trong khoảng thời gian này tôi đã sống rất đau khổ, đau khổ đến nỗi không còn đam mê với sự nghiệp của mình nữa. Giang Hạ cũng nói dường như tôi đã biến thành người khác rồi, không phải là Tống Vy một lòng muốn trở thành nhà thiết kế cao cấp trước đây.”
Bởi vì tình yêu, cô đã trở nên bó tay bó chân.
Bởi vì tình yêu, cô suýt nữa đã không gượng dậy nổi.
Đây không phải cuộc sống mà cô muốn.
“Cho nên, Đường Hạo Tuấn, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên ly hôn đi. Bởi vì trong lòng anh có khúc mắc với mẹ tôi, anh không thể nào sống hạnh phúc với tôi giống như trước đây được. Tôi cũng hiểu vì sao anh làm vậy, nhưng hiểu không có nghĩa là dễ dàng tha thứ.”
Hốc mắt Tống Vy ướt át nhìn qua anh: “Cho nên chúng ta ly hôn đi, có được không? Vì anh, vì tôi, cũng vì hai đứa trẻ.”
Đường Hạo Tuấn nghe lời nói nghẹn ngào của cô, trái tim co thắt lại đau nhức, cổ họng cũng như nghẹn lại, nhưng anh vẫn nói câu nói kia: “Không thể, tôi sẽ không ly hôn.”
Tống Vy cười khổ: “Hà tất gì anh phải như vậy chứ? Ép buộc giữ con gái kẻ thù ở bên cạnh mình, tra tấn chính bản thân mình, cũng tra tấn cả tôi.”
Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm tay, không nói gì.
Tống Vy thở ra một hơi, cầm lấy túi tài liệu trong tay anh: “Thật ra trong này không chỉ có thỏa thuận ly hôn, còn có giám định ADN của anh và hai đứa trẻ nữa.”
Giám định ADN?
Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Tống Vy lấy giấy giám định ADN phía sau thỏa thuận ly hôn ra: “Ngày hôm đó Giang Hạ đi tìm anh, bứt vài sợi tóc trên đầu anh, mục đích chính là muốn để tôi làm giám định.”
Thì ra là thế.