Nhìn thấy hai người đứng thứ năm lên sân khấu, Trần Châu Ánh đã bắt đầu buồn ngủ một hồi lâu, rốt cục cũng có chút tinh thần, ngồi thẳng người: "Mẹ nó, rốt cục sắp đến phiên chúng ta rồi, nếu không đến lượt chúng ta, tớ đã muốn ngủ rồi, những người trước đó phát biểu thật sự là vừa thổi vừa dài lại không có miếng lợi ích, nếu không phải có nhiều camera như vậy, tớ thèm mà quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp ngủ cho rồi."
Tống Vy cũng che môi, hơi ngáp một cái: "Đúng là có chút nhàm chán, đừng nói là cậu, tớ cũng mệt mỏi không chịu nổi." “Đúng rồi Vy Vy, Sếp Đường còn chưa tới sao?" Trần Châu Ánh từ trong túi xách lấy ra một lọ nước hoa bạc hà nâng cao tinh thần, ở trên cổ tay phun hai cái, sau đó đưa tới trước mũi ngửi ngửi.
Có hương bạc hà mát lạnh nâng cao tinh thần, lúc này Trần Châu Ánh mới cảm giác được cơn hôn mê trong đầu hoàn toàn tiêu tán, cả người hoàn toàn thanh tỉnh. Sau đó, cô đưa nước hoa cho Tổng Vy: "Vy Vy, cậu có muốn xịt một chút không?" "Cho tớ một ít” Tống Vy nhận lấy nước hoa, cũng tự mình xịt hai cái, sau đó khép nắp lại, lúc này mới trả lời: "Còn chưa tới đâu, tớ hỏi một chút." Sau khi trả lại nước hoa cho Trần Châu Ánh, Tổng Vy lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Đường Hạo Tuấn. Khoảng chừng hai phút sau, Đường Hạo Tuần trả lời lại tin nhắn. Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Tống Vy cười cười: "Anh ấy đang trên đường, còn khoảng mười phút nữa mới đến." Trần Châu Ánh bĩu môi: "Lúc này mới đến, anh ta cũng không sợ bỏ lỡ mất" “Sẽ không đầu" Tống Vy cười lắc đầu: "Lễ trao giải của chúng ta có truyền hình trực tiếp toàn bộ quá trình, Hạo Tuấn vẫn luôn chú ý, sẽ không bỏ qua" “Vậy còn tạm được. Trần Châu Ánh gật đầu. Tống Vy đứng dậy: "Tớ đi toilet, cậu có đi không?" “Tớ không đi” Trần Châu Ánh xua tay: "Ngồi ở đây nửa ngày tớ cũng không uống nước, không mắc tiểu." Lời nói thô tục trực tiếp như thế của cô ấy, Tống Vy nghe được vừa bực mình vừa buồn cười: "Vậy được, vậy cậu ở chỗ này chờ tớ, lát nữa tớ sẽ trở lại" "Đi đi, đi đi” Trần Châu Ánh gật gật đầu. Tống Vy nở nụ cười, đi ra khỏi đại sảnh trao giải, đi vào toilet. Vốn tưởng rằng hôm nay người tới nhiều như vậy, trong toilet đoán chừng sẽ rất chật chội, nhưng mà khi Tống Vy đi vào toilet, mới phát hiện trong toilet không có một bóng người,
sạch sẽ, giống như có người cố tình đuổi người đi, cực kỳ quỷ dị.
Nhưng Tống Vy cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi đây là một sự trùng hợp, sau đó liền đi vào trong phòng. Khi cô vừa mới bước vào phòng, bên ngoài toilet nữ đột nhiên có mấy người đi ra, sau đó phân ra đứng ở hai bên toilet nữ, giống như bảo vệ, bảo vệ cửa toilet nữ. Vốn còn có người tới nhà vệ sinh, vừa thấy tư thế này, lập tức chạy đi, cũng không dám đi.
Trên thực tế, cho dù các cô đi, cũng sẽ bị những người này đuổi đi. Sau khi những người này đóng cửa toilet lại, lại có một tiếng bước chân vang lên. Ngay sau đó, một người đàn ông mặc âu phục màu đen, xuất hiện ở bên ngoài toilet nữ. Những người trông coi toilet này, nhìn thấy người đàn ông này, lập tức cung kính gật đầu chào hỏi. Người đàn ông này không để xảy ra chuyện gì, chỉ hơi khoát tay với bọn họ, sau đó liền đi vào toilet nữ. Trong toilet, Tống Vy đã đi vệ sinh xong, đang ở trước bồn rửa mặt trang điểm lại. Nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, cô cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ cho là đi toilet.
Cho đến khi tô son môi, trong gương đột nhiên hiện ra một người đàn ông, cô mới dừng động tác trên tay lại, mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông trong gương.
Đường Hạo Phong? Sao lại là Đường Hạo Phong?
Tống Vy khiếp sợ không thôi, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía sau.
Đường Hạo Phong quả nhiên đứng ở nơi đó, hai tay đút ở trong túi quần, môi mỏng hơi hơi câu, đối diện với cô cười: "Vy Vy, đã lâu không gặp, em càng ngày càng đẹp" Giọng nói Đường Hạo Phong trầm thấp tán dương. Tống Vy nhíu mày thật chặt, son môi cũng bị cô nắm chặt, tim đập nhanh, tràn ngập sợ hãi cùng với bất an. “Anh muốn làm gì?” Tống Vy đưa hai tay ra sau, gắt gao nắm lấy mép bồn rửa mặt, hai mắt cảnh giác nhìn người đàn ông đối diện, trong đầu loạn thành một khoảng. Tại sao chứ?
Tại sao cái con người này lại ở đây?
Đường Hạo Phong giống như không nhìn thấy Tống Vy đề phòng cùng sợ hãi với mình, cười tà hai chân đi tới gần cô. Tống Vy thấy thế, hai tay lập tức che trước người, theo bản năng hô to: "Đứng lại, anh không được tới đây, có nghe hay không, không được tới gần tôi!” Nhưng mà Đường Hạo Phong vẫn như trước không ngừng, đi tới trước sau cô, hai tay bộp một cái, chống ở trên gương phía sau cô, đặt cô ở giữa hai tay mình và gương. Động tác ái muội lại khiến người ta bất an như thế, khiến trong lòng Tống Vy hoảng hốt, mặt trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ. Đường Hạo Phong rũ mắt nhìn cô: "Em đang sợ tôi sao?” Tống Vy không trả lời. Sao mà không sợ được? Người này chính là một kẻ điên, lúc trước làm gì với cô, cô đều nhớ rõ, giam giữ cô, thậm chí muốn cưỡng bức cô. Mặc dù không thành công, nhưng những thứ này đều ở trong lòng cô, để lại cho cô bóng ma tâm lý cực kỳ nặng nề, thế cho nên hiện tại, theo bản năng, cô nhìn thấy anh ta sẽ sợ hãi. “Đừng sợ” Đường Hạo Phong đưa tay vén lên một lọn tóc của cô, ở đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm mặt của cô, giống như muốn ghi tạc gương mặt của cô chặt chẽ vào trong lòng, ánh mắt có loại kỳ quái khiến cho người ta nói không nên lời.
“Em yên tâm, tôi tới nơi này sẽ không khiến em thương tổn, tôi chỉ là muốn đưa em đi một nơi” Giọng Đường Hạo Phong càng dịu dàng. Nhưng Tống Vy lại nghe đến nổi da gà, nhịn xuống ghê tởm trừng mắt nhìn anh ta: "Hừ, anh nghĩ cũng đừng nghĩ đến, tôi tuyệt đối sẽ không đi theo anh!" Cô điên rồi mới đi theo anh ta Anh ta và Hạo Tuấn có một trận quyết đấu, Hạo Tuấn nói anh ta rất có khả năng sẽ lợi dụng cô để kiềm chế Hạo Tuấn, cho nên cô tuyệt đối không thể đi theo anh ta. Vậy không phải là hại Hạo Tuấn sao?
Hơn nữa, cô phải nghĩ biện pháp liên lạc với Hạo Tuấn, nói cho Hạo Tuấn biết, Đường Hạo Phong xuất hiện, ngay tại hội trường, ngay tại chỗ này của cô. Nhưng làm sao liên hệ, liên hệ như thế nào, hiện tại cô lại nghĩ không thông, nhưng lại không dám để cho bản thân bối rối. Cô biết, một khi hoảng loạn, cô lại càng không nghĩ ra cách nào.
“Em không đi theo tôi cũng không sao, tôi dẫn em đi là được rồi, tôi tới nơi này, chỉ là nói với em một tiếng, mà không phải hỏi xin sự đồng ý của em, biết không Vy Vy?” Đường Hạo Phong đột nhiên kề sát vào Tống Vy, tựa hồ muốn hôn cố.
Cổ Tống Vy lập tức ngửa ra sau, tránh khỏi anh ta, đôi mi thanh tú nhíu lại, trên mặt tràn ngập vẻ chán ghét.
Đường Hạo Phong thấy thế, trong lòng trầm xuống, đáy mắt một vòng chua xót xẹt qua: "Vy Vy, em thật đúng là tuyệt tình, một mặt tình cảm cũng không muốn cho, phải biết rằng, lần này có khả năng, là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt...”
Câu nói kế tiếp, anh ta nói rất nhỏ, Tổng Vy không nghe rõ. Bây giờ trong lòng cô cực kỳ rối loạn, trong đầu chỉ có câu Đường Hạo Phong muốn dẫn cô đi, làm sao có tâm tình đi nghe phía sau anh ta nói cái gì. Làm sao đây? Cô nên làm gì bây giờ?
Tống Vy gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên. Cô sớm nên nghĩ đến, Đường Hạo Phong cũng đã xuất hiện, muốn dẫn cô đi đến một nơi, làm sao có thể không tự mình dẫn cô đi.
Mà cô, tuyệt đối không phản kháng được anh ta.
Cho nên lúc này đây, Tống Vy rất rõ ràng, mình tuyệt đối sẽ bị Đường Hạo Phong dẫn đi. Nhưng trước khi mang đi, cô nhất định phải làm ký hiệu, để lại manh mối cho mấy người Hạo Tuấn. Mà duy nhất có thể để lại, mà không bị Đường Hạo Phong phát hiện, cũng chỉ có son môi trên tay cô. Nghĩ vậy, Tống Vy cúi đầu, che đi thần sắc nghiêm trọng, sau đó chậm rãi đưa tay ra sau lưng, bỏ son môi vào bồn rửa mặt. Có cái son môi này để lại đây, mấy người Hạo Tuần hẳn là biết, cô bị người ta mang đi rồi chứ? Dù sao son môi ở đây, người không ở đây, hiển nhiên cũng rất khác thường!