“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Tống Hải Dương dựa vào trên đùi Đường Hạo Tuấn, làm bộ ngáp một cái hỏi.
Tống Vy nghe thấy giọng nói non nớt lại buồn ngủ của con trai, khẽ cười: “Không sao, chỉ là mẹ nhớ các con rồi.”
“Xin lỗi mẹ, cuối tuần này ba không rảnh, cho nên mới không mang bọn con đi thăm mẹ.” Tống Hải Dương xin lỗi mà trả lời.
Trong lòng Tống Vy hơi ấm: “Mẹ biết mà.”
“Vậy mẹ chúng ta trước không nói nữa, lần sau lại nói chuyện được không, con cũng buồn ngủ rồi.” Nói xong, Tống Hải lại ngáp một cái.
Cậu sợ cậu nói thêm một lúc nữa, rồi mẹ lại muốn mở video thì lại phiền.
Tống Vy nghe thấy con trai buồn ngủ, cũng không hoài nghi, gật nhẹ đầu: “Được, vậy mẹ không quấy rầy con nữa, ngủ đi.”
“Mẹ tạm biệt!” Tống Hải Dương chào tạm biệt.
Tống Vy gật đầu: “Tạm biệt!”
Kết thúc trò chuyện, Tống Hải Dương trả lại điện thoại cho Đường Hạo Tuấn: “Ba ba, đây.”
Đường Hạo Tuấn nhận điện thoại, bỏ vào trong túi.
Đột nhiên, một tiếng bước chân dồn dập từ đằng xa truyền đến.
Ngay sau đó, bóng dáng Mạnh Ngọc mặc áo blouse trắng xuất hiện: “Hạo Tuấn, Hải Dương và Dĩnh Nhi làm sao vậy?”
Đường Hạo Tuấn giao Tống Hải Dương cho dì Vương, đứng lên, sau đó nhanh chóng đấm về phía Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc vội vàng không kịp chuẩn bị bị đánh vào khóe miệng, lập tức ngã xuống đất, kính mắt cũng bay ra ngoài.
Biến cố này, làm dì Vương và Tống Hải Dương cũng bị dọa.
“Cậu chủ, cậu đây là…” Dì Vương kinh ngạc nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn thu nắm tay lại, đi về phía truốc hai bước, dừng lại trước mặt Mạnh Ngọc, cúi đầu xuống, từ trên cao nhìn anh ta: “Cũng là vì cậu thả Lâm Giai Nhi ra, Lâm Giai Nhi mới có thể chạy đến biệt thự, làm hai đứa nhỏ bị thương.”
“Tôi…” Đồng tử Mạnh Ngọc co lại, cả người mơ màng.
Thế mà lại vì thế!
Nửa tiếng trước, Trình Hiệp tìm đến anh ta, bảo anh ta đến bệnh viện này.
Bởi vì hai đứa nhỏ Hải Dương và Dĩnh Nhi bị thương, là vì anh ta mà bị thương.
Lúc đó anh ta rất nghi hoặc, không biết hai đứa nhỏ bị thương, liên quan gì đến anh ta, nhưng vẫn tới.
Không ngờ chân tướng lại là như vậy!
Giai Nhi…
Trong lòng Mạnh Ngọc lại càng thêm hối hận, hối hận chính mình không nên nhất thời mềm lòng, thả cô ta đi, để cô ta lại gây họa.
“Hạo Tuấn…ưm…”
Mạnh Ngọc còn chưa nói xong, Đường Hạo Tuấn lại nhấc chân đá anh ta.
Đạp thân thể vừa mới ngồi dậy của anh lại nằm xuống đất.
“Cậu nhìn thấy phòng phẫu thuật này không?” Đường Hạo Tuấn chỉ vào cửa chính phòng phẫu thuật, ánh mắt muốn nứt ra nhìn Mạnh Ngọc: “Dĩnh Nhi vào đó đã hai tiếng rồi vẫn còn chưa đi ra, Hải Dương cũng thiếu chút nữa gãy xương, tất cả những thứ này, đều là vì cậu.”
“Thật xin lỗi….” Mạnh Ngọc tự biết đuối lý, cúi đầu nói xin lỗi.
Hai tay Đường Hạo Tuấn nắm chặt: “Câu xin lỗi của cậu có thể làm được gì, có thể đền bù được hai đứa nhỏ không?”
“…” Mạnh Ngọc không biết nói gì nữa.
Anh ta đương nhiên biết là không bù lại được.
“Mạnh Ngọc, nếu cậu không phải là bạn từ nhỏ đến lớn của tôi, tôi thật muốn giết cậu.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
Mạnh Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, không có mắt kính không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng có thể thấy được, trên mặt anh bây giờ là giá rét.
“Hạo Tuấn, tôi biết chuyện này tôi có trách nhiệm rất lớn, vết thương của hai đứa nhỏ, tôi sẽ phụ trách.” Mạnh Ngọc ôm bụng đứng lên.
Đường Hạo Tuấn cười lạnh một tiếng, đang muốn nói gì đó, đèn đỏ trong phòng phẫu thuật, đột nhiên chớp nháy liên tục.
“Chuyện gì xảy ra?” Dì Vương kinh ngạc hỏi.
Tống Hải Dương cũng căng thẳng: “Ba?”
Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cậu, ý bảo cậu không cần phải sợ, sau đó nhìn vào Mạnh Ngọc: “Đèn đỏ này có ý gì?”
Sắc mặt Mạnh Ngọc thay đổi: “Trong lúc phẫu thuật đèn đỏ chớp nháy, là người bệnh vốn đã phẫu thuật thành công, đột nhiên lại rơi vào nguy hiểm.”
“Cái gì?” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn khó coi.
Cái này chẳng lẽ ý là lúc này Dĩnh Nhi lúc này rất nguy hiểm?
Cái này sao có thể chứ, y tá vừa rồi không phải nói Dĩnh Nhi chỉ cần truyền máu nữa là xong sao?
Sao bây giờ…
“Tôi vào đó xem xem.” Mạnh Ngọc nói xong, nhặt kính có chút vỡ trên đất mang lên, trực tiếp đi vào phòng phẫu thuật.
Người trong phòng phẫu thuật nhìn thấy anh ta, quát lớn: “Anh là bác sĩ bệnh viện nào? Sao lại vào đây.”
“Tôi là Mạnh Ngọc, bệnh viện nhà họ Mạnh.” Mạnh Ngọc nhanh chóng giới thiệu thân phận của mình, sau đó nhìn Tống Dĩnh Nhi trên bàn phẫu thuật.
Dĩnh Nhi mang máy thở, hai mắt nhắm chặt, gương mặt đáng yêu tái nhợt không chút máu, là cho người ta nhìn mà không nhịn được đau lòng.
“Đứa bé này bây giờ thế nào?” Mạnh Ngọc hỏi bác sĩ mổ chính.
Bác sĩ mổ chính cũng biết Mạnh Ngọc là bác sĩ ngoại khoa số một trong nước, bỏ ý niệm đuổi anh ta ra ngoài, trầm giọng trả lời: “Đứa bé này vừa truyền máu xong thì tan máu.”
“Tan máu?” Mạnh Ngọc nhíu mày, chỉ cảm thấy rất bất thường: “Tình huống tan máu, chỉ xảy ra trong trường hợp ruột thịt, ai hiến máu cho đứa bé này?”
Chẳng lẽ là, trong kho máu bệnh viện, có máu của cha ruột hai đứa nhỏ?
Nhưng thế thì lại rất trùng hợp, Dĩnh Nhi dùng máu của cha ruột?
“Là cái anh chàng bên ngoài phòng phẫu thuật.” Một y tá sốt ruột trả lời.
Mạnh Ngọc ngây người.
Anh chàng ngoài phòng phẫu thuật, đó không phải là Hạo Tuấn?
Chẳng lẽ…
Mạnh Ngọc hít sâu một hơi, tay cũng run lên: “Bác sĩ, phiền mọi người làm một giám định DNA với đứa nhỏ này với người kia.”
“Chúng tôi đã liên lạc với bên khoa xét nghiệm, đang làm.” Bác sĩ mổ chính nói.
Ngay khi đứa bé xuất hiện hiện tượng tan máu, y tá đã liên hệ với khoa xét nghiệm.
Bởi vì máu RH- quá ít, cho nên bên phía bệnh viện cũng có tư tâm rút nhiềuu hơn một chút, lưu một ít ở kho máu, sau này có thể cứu bệnh nhân khác.
Vừa rồi y tá gửi tư liệu máu của đứa nhỏ này đến, để bên khoa xét nghiệm trực tiếp lấy máu từ trong kho máu ra làm xét nghiệm, hơn nữa còn làm giám định khẩn cấp, tin rằng kết quả sẽ nhanh có.
“Vậy là được rồi, vậy là được rồi.” Mạnh Ngọc kích động tay vẫn run rẩy.
“Bác sĩ, tôi đã lấy máu khác đến.” Lúc này, một y tá đi từ bên ngoài vào, trong tay là hai túi máu.
Là lại lần nữa lấy máu RH- từ kho máu.
Mạnh Ngọc nhìn hai túi máu này, biết Dĩnh Nhi được cứu rồi, yên tâm rời đi.
“Bác sĩ Mạnh, Dĩnh Nhi thế nào?” Dì Vương thấy anh ta đi ra, vội vàng hỏi.
Miệng Mạnh Ngọc mấp máy, không biết trả lời thế nào, dù sao chuyện này, quá mức kinh hoàng.
Bây giờ anh ta vẫn chưa trở lại bình thường.
Thấy Mạnh Ngọc rầm rì không mở miệng, lòng Đường Hạo Tuấn trầm xuống: “Dĩnh Nhi có phải là…”
“Cô bé không sao rồi.” Mạnh Ngọc lắc đầu.
Trong mắt Đường Hạo Tuấn có chút vui sướng: “Thật?”
“Thật.” Mạnh Ngọc rất khẳng định gật đầu.
Tống Hải Dương nở nụ cười: “Thật tốt quá, Dĩnh Nhi không sao.”
“Đúng thế.” Dì Vương cũng mừng phát khóc mà gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nhìn Mạnh Ngọc: “Dĩnh Nhi không sao rồi, vậy vừa rồi…”
“Vừa rồi Dĩnh Nhi xuất hiện hiện tượng tan máu, bởi vì máu của cậu, cậu biết cái này nghĩa là gì không?” Mạnh Ngọc cắt ngang anh.
Đường Hạo Tuấn đầu tiên là nhíu mày, sau đó mới phản ứng lại, không tin nhìn chằm chằm vào Mạnh Ngọc: “Tan máu…Dĩnh Nhi nó….”
Giữa cha con không thể hiến máu cho nhau được, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng tan máu.
Đây là thường thức, người bình thường cũng biết.
Cho nên Đường Hạo Tuấn mới không thể tin được, trong lòng cũng nổi lên sóng gió.
Mạnh Ngọc gật đầu: “Đúng thế, Dĩnh Nhi rất có khả năng là con gái ruột của cậu.”
“Cái này…” Dì Vương cũng ngây người, miệng mở lớn: “Con gái ruột? Bác sĩ Mạnh, anh nói Dĩnh Nhi là con gái ruột của cậu chủ?”
“Đúng vậy, vô cùng có khả năng, nếu không không thể nào vì sao Dĩnh Nhi dùng máu của Hạo Tuấn lại tan máu.” Mạnh Ngọc nói.
Tống Hải Dương cũng mơ màng: “Cái này không có khả năng, Dĩnh Nhi là con gái ruột của ba, vậy tại sao giám định DNA của ba và con không phải là quan hệ cha con chứ?”