Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay, hạnh phúc tràn ngập.

Tống Vy chẳng biết mình đã bị anh “ham muốn” trong bao lâu. Dù cô có xin anh tha cho thế nào thì anh cũng chẳng chịu. Đến cuối cùng, cô thiếp đi trong cơn mệt mỏi rã rời.

Đến khi cô tỉnh lại thì đã là hơn mười giờ sáng.

Tống Vy nghiêng đầu nhìn vị trí bên cạnh. Chỗ ấy không có bóng dáng ai, nếu như gối không lõm xuống như một bằng chứng thì trông qua cứ như đêm qua chẳng có ai đã ngủ lại vậy.

Tống Vy không nhịn được mà vươn tay sờ lấy vị trí Đường Hạo Tuấn từng nằm.

Chỗ ấy đã lạnh ngắt từ lâu, cho thấy anh hẳn đã rời giường từ sớm, vậy mà cô chẳng mảy may cảm giác được.

Tống Vy chịu đựng cơ thể đau nhức mà ngồi dậy, vén chăn lên nhìn qua thì thấy cả người mình đều sạch sẽ, chỗ nào đó cũng rất thoải mái thì biết ngay sau khi cô thiếp đi, Đường Hạo Tuấn đã giúp cô lau dọn qua.

“Coi như có lương tâm!” Tống Vy cầm lấy quần áo ở đầu giường, xấu hổ lầm bầm một câu, trong lòng đã quyết định tha thứ cho sự đòi hỏi vô lý của Đường Hạo Tuấn tối hôm qua.

Sau đấy, cô mặc quần áo vào, nhịn đau xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ.

Ra phòng ngủ đi đến phòng khách, Tống Vy vừa liếc mắt đã nhìn thấy bữa sáng đặt trên bàn ăn cùng một tờ giấy bị ly sữa bò đè lên.

Tống Vy đi đến, cầm giấy lên nhìn qua thì thấy nét bút rồng bay phượng múa kia viết: “Anh đưa hai con đến trường mẫu giáo trước, cũng đã báo tin cho phòng làm việc của em rồi nên em không cần vội. Bữa sáng đã đặt trên bàn, nhớ ăn đấy.”

Cuối cùng là chữ ký của Đường Hạo Tuấn.

Nhìn dòng tin ngắn ngủn mấy chục chữ mà lòng Tống Vy ấm áp hẳn.

Sau đấy, cô cầm tờ giấy đặt ngay ngắn qua một bên, kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy bữa ăn sáng chẳng còn sớm gì này.

Ăn được một nửa thì di động đột ngột đổ chuông.

Chẳng biết thế nào mà Tống Vy đúng lúc vừa bỏ bánh mỳ vào lại khay đựng, cô cầm di động lên nhìn qua, vừa thấy là bên cảnh sát gọi đến thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn, vội vàng ấn nhận: “A lô, đội trưởng Lưu phải không?”

“Là tôi, chào cô Tống, hy vọng tôi không quấy rầy cô.” Đội trưởng Lưu gật đầu chào hỏi.

Tống Vy nhấp một ngụm sữa bò rồi nuốt bánh mỳ xuống, trả lời: “Tất nhiên là không rồi. Đội trưởng Lưu, anh gọi điện thoại đến cho tôi, vậy là chuyện của Tống Huyền đã tra ra xong rồi sao?”

“Đúng vậy, tôi gọi cho cô là muốn nói về chuyện này.”

“Người nhảy lầu đó là Tống Huyền ư?” Tống Vy hỏi dò.

Đội trưởng Lưu nhìn bản báo cáo ADN trong tay mình, giọng trầm xuống: “Là cô ta!”

Đôi mắt Tống Vy thảng thốt: “Thật sự là Tống Huyền ư?”

“Phải, kết quả xét nghiệm ADN đã có rồi, chúng tôi đem nó so với bản kiểm tra sức khỏe trước kia của Tống Huyền thì thấy hoàn toàn trùng khớp, nên thi thể này thực sự là Tống Huyền.” Đội trưởng Lưu nói.

Môi Tống Vy mấp máy mấy lần, cố lắm mới phát ra chút âm thanh: “Nếu như thật sự là Tống Huyền thì những điểm khả nghi kia nên giải thích thế nào đây?”

“Chuyện đó chúng tôi cũng đã có đáp án rồi. Đầu tiên là vấn đề Tống Huyền đưa lưng về phía cửa sổ khi nhảy lầu, bọn tôi suy đoán hẳn là lúc đó cô ta biết Tô Thu đã quay lại nên muốn nói lời từ biệt cuối cùng với Tô Thu. Còn về vấn đề khi thi thể rơi xuống đất, vì sao mặt lại hướng xuống.”

Đội trưởng Lưu ngừng một lúc mới tiếp tục: “Theo như đội điều tra của chúng tôi, đó là vì trong quá trình Tống Huyền rơi xuống, có người đã túm lấy cô ta, nhưng cuối cùng họ không giữ cô ta nổi khiến Tống Huyền xoay mình giữa không trung.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK