Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế là Tống Vy rũ mắt xuống, che đi ánh sáng tối trong mắt mình đáp: “Đó là người mà Sếp Đường không biết, cô ta nói tôi đừng tiếp cận Sếp Đường nữa, tôi cảm thấy cô ta nói đúng, vì vậy tôi hy vọng từ nay về sau, Sếp Đường đừng có hành động thân mật với tôi, trêu chọc trái tim tôi như vậy.”

Nếu không yêu cô, không có tình cảm với cô, thì đừng xuất hiện bên cạnh cô như một hiệp sĩ để bảo vệ cô và chăm sóc cô nữa.

Đường Hạo Tuấn siết chặt miếng băng chưa dùng hết trong tay: “Tôi không trêu chọc em…”

“Anh có!” Tống Vy tự giễu cười một cái: “Anh chỉ là trêu đùa mà thôi.”

Đường Hạo Tuấn mím môi không nói gì.

Tống Vy ngẩng đầu, khẽ thở dài: “Sếp Đường, hôm nay tôi tỏ tình với anh, không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy tốt xấu gì cũng động lòng một lần, không để anh biết thì cứ thấy không cam tâm, nhưng anh yên tâm đi, tôi sẽ tránh xa anh, sẽ không đem phiền phức cho anh đâu.”

Cô vốn không định cho anh biết tình cảm của mình.

Nhưng lần đó trên tàu du lịch, anh hẳn đã nghe được cuộc nói chuyện của Kiều Phàm với cô rồi, biết được tâm tư của cô, vì vậy cô không có gì phải giấu giếm nữa.

Nghe được quyết định tránh xa mình của Tống Vy, trái tim Đường Hạo Tuấn như thắt lại, có chút hoảng loạn, vẻ mặt trầm xuống.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy rằng quyết định bắt được kẻ đứng sau muốn giết cô rồi mới theo đuổi cô, là đã sai rồi.

Khi Đường Hạo Tuấn muốn nói gì đó để xua tan ý định tránh xa anh của Tống Vy, một tiếng hú của cảnh sát từ bên ngoài xe vang lên.

“Là cứu hoả!” Hai mắt đỏ bừng của Tống Vy chợt sáng lên, vội vàng cúi người nhặt đôi giày trên đất mặc vào, mở cửa định xuống xe.

Đường Hạo Tuấn nắm lấy cổ tay của cô: “Em đi thế này cũng không dễ dàng.”

Ánh mắt Tống Vy trầm xuống, sau đó khôi phục vẻ thờ ơ với anh mấy ngày trước, nhàn nhạt hất tay anh ra: “Sếp Đường đừng lo lắng, tôi có thể.”

Nói xong, cô quật cường vịn lấy cửa xe xuống xe, khập khiễng đi đến chỗ của Giang Hạ.

Đường Hạo Tuấn nhìn bóng dáng của cô, thái dương phồng lên.

Người phụ nữ này, lật mặt thật nhanh, lúc nãy còn đang tỏ tình với anh, nhưng bây giờ lại lập tức tránh mặt anh.

Nhưng cũng phải, mấy ngày trước, cô không phải cũng như vậy ư.

Đường Hạo Tuấn mím môi xuống xe, nhưng không có đi qua đó, anh dựa vào cửa xe nhìn Tống Vy nói chuyện với cứu hoả về nguyên nhân vụ cháy.

Giang Hạ đứng bên cạnh Tống Vy, sau khi để ý đến ánh mắt của Đường Hạo Tuấn, cô ta nhẹ nhàng dùng khuỷu tay đẩy đẩy Tống Vy: “Sếp Đường đang nhìn cậu kìa.”

“Tớ biết.” Tống Vy khẽ gật đầu.

Ánh mắt của anh rõ ràng như vậy, làm sao cô có thể không nhận ra.

“Vậy bây giờ cậu hẳn là rất vui?” Giang Hạ lúc này đã đi ra khỏi sự tuyệt vọng khi vải vóc bị huỷ rồi, khôi phục bộ dáng thường ngày, cười hi hi nói.

Tống Vy rũ mắt xuống, khẽ nói: “Không có gì đáng mừng, sau này đừng kéo tớ và Sếp Đường dính dáng nhau nữa.”

“Hả?” Giang Hạ sững sờ, cuối cùng cũng phát hiện ra có gì dó không ổn.

Thái độ của bạn tốt đối với Đường Hạo Tuấn quá lạnh lùng.

“Vy, có phải cậu và Sếp Đường xảy ra chuyện gì không?” Giang Hạ len lén liếc nhìn Đường Hạo Tuấn cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi.

Tống Vy ừm một tiếng: “Tớ đã nói với anh ấy rồi, tớ nói anh ấy, tớ thích anh ấy, đồng thời cũng từ bỏ anh ấy.”

“Tại sao?” Giang Hạ cất cao giọng.

Đường Hạo Tuấn đang dựa vào cửa xe, nheo mắt lại, càng nhìn chăm chăm vào bóng dáng của Tống Vy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK