Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô chỉ cảm thấy thần thần bí bí, không nhịn được mà hỏi: “Đồ trong chiếc hộp này là qua tặng cậu tặng cho tớ sao?” “Đương nhiên” Trần Châu Ánh vội gật đầu, sau đó đưa chiếc hộp qua: “Nè, cho cậu” “Vậy thì cảm ơn.” Tống Vy đưa tay nhận lấy, sau đó muốn gỡ dây buộc trên chiếc hộp. Trần Châu Ánh thấy vậy, vội vàng túm tay của cô: “Vy Vy cậu làm gì?” Tống Vy nhìn Trần Châu Ánh với vẻ mặt kỳ quái: “Đương nhiên là bóc quà, xem bên trong là cái gì, còn có thể làm gì chứ? Sao hả, tớ không thể bóc sao?” Nhận quà bóc quà trước mặt mọi người, đối với bọn họ mà nói, không phải là một loại hành vi bất lịch sự. Đầu tiên giữa bọn họ rất thân thiết, cho nên sẽ không để ý những điều này. 

Ngoài ra là bọn họ tiếp xúc khá nhiều với văn hóa phương tây, thời gian ở nước ngoài cũng tương đối dài, đã quen với sự trực tiếp của phương Tây, nhận quà thì bóc, sẽ không giống như trong nước, đợi sau khi người tặng quà đi rồi mới bóc quà. 

Vậy nên cô vừa rồi mới chuẩn bị bóc quà. Chỉ là không ngờ, quà còn chưa bóc ra thì bị Trần Châu Ánh ngăn lại. “Đương nhiên không phải” Trần Châu Ánh lắc đầu, ý bảo quà này không phải không thể bóc. Tống Vy nhướn mày: “Vậy cậu sao lại ngăn tớ?” Trần Châu Ánh họ khẽ hai tiếng: “Cái đó, quà này có hơi đặc biệt, cho nên tớ kiến nghị tốt nhất là đừng bóc ở nơi công cộng, nếu không rất xấu hổ, cậu vẫn là về phòng rồi xem đi” Nghe thấy lời này, tim của Tống Vy đập thình thịch, dự cảm không tốt càng nhiều hơn. Cô cúi đầu nhìn cái hộp trong tay, lại nhìn dáng vẻ chột dạ đó của Trần Châu Ánh, cô nheo mắt lại hỏi: “Trong này rốt cuộc là cái gì?” Không thể bóc ở nơi công cộng, nếu không bị người khác nhìn thấy thì rất xấu hổ. Rốt cuộc là thứ gì, kêu cô ấy đặc biệt dặn đi dặn lại một cách nghiêm túc như vậy? “Aiya Vy Vy cậu đừng hỏi, tóm lại không phải là đồ xấu gì cả, ngược lại còn là đồ tốt, sếp Đường chắc chắn sẽ thích, được rồi, không nói nữa. cậu mau về phòng đi, về phòng thì cậu sẽ biết” 

Nói xong, Trần Châu Ánh xoay người Tống Vy, sau đó đẩy lưng của cô, đẩy cô về phía cầu thang. Tổng Vy cũng không có phản kháng, để mặc cô ấy đẩy mình đi. Vừa hay, cô cũng muốn về phòng xem thử trong này rốt cuộc là thứ gì mà khiến Trần Châu Ánh thần thần bí bí còn cẩn thận như vậy. Đẩy Tống Vy tới chân cầu thang, Trần Châu Ánh bỏ tay ra khỏi lưng của cô. Trần Châu Ánh xua tay rồi nói: “Được rồi Vy Vy, cậu tự mình đi lên đi, tớ không đi đâu, tớ gọi điện cho sư huynh của tớ, lát nữa đi chơi với An An.” “Được, vậy cậu tự mình làm đi, tớ đi lên trước.” Tống Vy cười rồi gật đầu, sau đó nhấc tè váy dài lên, ưu nhã đi lên tầng. Rất nhanh thì tới phòng. 

Tống Vy mở cửa phòng đi vào, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha ở trong phòng, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên: “Anh sao lại ở đây?” 

Người đàn ông là Đường Hạo Tuấn, anh lúc này ngồi trên sô pha, trên chân để một chiếc laptop, hai tay đặt trên bàn phím máy tính, rõ ràng đang làm việc. Đường Hạo Tuấn nghe thấy câu hỏi của cô, hơi nhíu mày, dường như có chút không vui lắm: “Nơi này là phòng của chúng ta, anh sao không thể ở đây?” Tống Vy thu lại vẻ ngạc nhiên, lật tay đóng cửa lại, cười như không cười nói: “Anh không phải chia phòng với em sao?” Ý tứ chính là nơi này đã là phòng của một mình cô rồi. Phòng của anh ở phòng bên cạnh. Đường Hạo Tuần đầu có nghe không ra cô đang trêu ghẹo anh, mím môi họ một tiếng: “Chúng ta bây giờ đã làm hòa rồi, vậy anh chuyển về cũng là nên mà” Tống Vy thấy buồn cười: "Anh ngược lại tự giác, nóng lòng đấy” Cô còn chưa mở miệng bảo anh chuyển về, có thể không đồng ý. Kết quả anh tự mình lon ton quay về rồi. Có điều anh chuyển về cũng tốt, anh chuyển về rồi, mới có nghĩa bọn họ thật sự làm hòa rồi. Nếu không bọn họ cũng chỉ là làm hòa bên ngoài, tình cảm vẫn xảy ra vấn đề. Bây giờ anh quay về rồi, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng buông xuống được rồi. Đường Hạo Tuấn giá bộ nghe không ra sự trêu ghẹo của cô, ánh mắt dừng trên chiếc hộp trong tay cô, nheo mắt hỏi: “Đó là cái gì?" Tống Vy đi về phía anh: “Quà Châu Ánh tặng cho chúng ta, nói là có thể thúc đẩy tình cảm của chúng ta, em cũng không biết bên trong là gì, vốn muốn bóc ra xem thử, nhưng bị cô ấy 

ngăn lại, cứ muốn em về phòng mới được xem, còn nói món quà này anh chắc chắn thích” 

"Ổ?” Đường Hạo Tuấn nhướn mày. 

Anh chắc chắn thích ư? Người phụ nữ đó khẩu khí thật lớn! Trên đời này, cái có thể khiến anh thích không có nhiều. Anh ngược lại muốn xem thử, người phụ nữ đó dựa vào đầu khẳng định anh sẽ thích. Dường như nhìn ra anh đang nghĩ gì, Tống Vy đưa chiếc hộp qua: "Nè, anh tự mình xem đi, em vào nhà vệ sinh” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, nhận lấy chiếc hộp. Tống Vy đi về phía nhà vệ sinh. Cô mặc một chiếc váy dài màu đen hở một bên vai, tà váy gần chạm đất, gần như che đi đôi chân. Hơn nữa chiếc váy còn là kiểu ôm body, chỉ tới vị trí bắp chân thì hơi xòe rộng, những phần khác gần như ôm sát đường cong cơ thể, tôn lên cơ thể hoàn mỹ của cô. Hơn nữa theo bước di chuyển của cô, eo - mông đung đưa, rất thu hút, khiến người ta không rời đi được. 

Đường Hạo Tuấn thấy cô như vậy, ánh mắt tối đi, yết hầu hơi chuyển động, cả người trở nên khô nóng. Anh nới cổ áo ra, đồng thời cầm ly trà ở trên bàn trước mắt lên uống một ngụm, đợi sau khi bóng dáng của Tổng Vy hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, sự khô nóng cả người mới giảm đi một chút. 

“Yêu tinh!” Đường Hạo Tuần siết chặt ly nước, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm một câu. 

Có một người vợ xinh đẹp quả thật là tốt. Nhưng có lúc, cũng khiến anh không nhịn được mà muốn phạm tội. Nếu không phải lát nữa phải ăn cơm, anh tuyệt đối kéo cô dã chiến một trận, cho cô biết cái giá khi dụ dỗ anh. Tống Vy không biết mình đi đường, lộ lưng thì khiến anh manh động như vậy. Nếu biết anh cảm thấy cô là đang dụ dỗ anh, chắc chắn sẽ hét lên đầy oan ức. Bởi vì cô không có dụ dỗ anh, cô chỉ để lại một cách bình thường, cái gì cũng không làm. 

Là anh không nhịn được, trách cô ư? Tống Vy đóng cửa nhà vệ sinh lại, Đường Hạo Tuần lúc này mới có hơi lưu luyến mà thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn sang chiếc hộp trong tay. 

Hộp không nặng, ngược lại còn khá nhẹ. Cũng không biết bên trong rốt cuộc là những cái gì, người phụ nữ Trần Châu Ánh này còn dám nói phét rằng anh sẽ thích. Đáy mắt Đường Hạo Tuấn vụt qua một tia khinh thường, sai đó để chiếc laptop trên chân ra, để chiếc hộp lên chân, thuận tay tháo cái dây buộc trên chiếc hộp. Chưa cởi hết thì Đường Hạo Tuấn đã có thể rất dễ dàng mở chiếc hộp ra rồi. Anh dửng dưng nhấc tay, mở chiếc hộp ra, đồ bên trong cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt. Sau khi nhìn thấy thứ bên trong là gì, đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rút, vậy mà là Đường Hạo Tuấn đưa tay ra, sờ thứ bên trong, nhịp tim hơi đập nhanh Anh thế nào cũng không ngờ, quà Trần Châu Ánh tặng cho bọn họ, vậy mà là cái này. Giờ phút này, trên mặt Đường Hạo Tuấn không còn sự khinh bỉ như lúc bắt đầu mở quà của vừa rồi nữa, không có sự coi thường câu anh sẽ rất thích của Trần Châu Ánh nữa. Anh lúc này có chỉ sự xúc động phấn khích và nôn nóng. Ừm, lần này người phụ nữ Trần Châu Ánh này coi như làm được một chuyện tốt, nhất thời khiến anh rất hài lòng. 

Cô ấy nói không sai, món quà này, anh quả thật rất thích, cực kỳ thích. Nể tình người phụ nữ đó tặng món quà này, anh không trách chuyện cô ấy quấy nhiễu khoảnh khắc thân mật của anh và vợ nữa. Môi của Đường Hạo Tuấn hơi nhếch lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK