Mọi người xôn xao.
Một số người không nhìn nổi cảnh này, ánh mắt đố kỵ bốc lên.
Có điều phần lớn các nhà thiết kế và người mẫu vẫn tồn tại lòng ngưỡng mộ và chúc phúc.
Tống Vy không ngờ Đường Hạo Tuấn sẽ đột ngột hôn cô, còn là ở trước mặt mọi người, nhất thời gương mặt nhỏ đỏ tới nhỏ máu.
Cô vội đẩy anh ra, hờn trách: “Anh làm gì đấy, nhiều người như vậy mà.”
Đường Hạo Tuấn lau khóe môi: “Đây là tình thú của vợ chồng chúng ta, em không cần cảm thấy xấu hổ.”
Tống Vy lườm anh: “Được rồi được rồi, anh mau đi về phía ban tổ chức đi.”
“Ừ, anh đi đây.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trước khi đi, ánh mắt của anh quét qua tất cả các nhà thiết kế và người mẫu ở đây, đặc biệt là Tống Huyền, ánh mắt của anh dừng khoảng hai giây.
Tống Huyền sau khi cảm nhận được, cơ thể khựng lại, sống lưng vô thức cứng đờ.
Hạo Tuấn tại sao nhìn cô ta như vậy?
Lẽ nào, là có ý với cô ta sao?
Nghĩ như vậy, nhịp tim của Tống Huyền đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên, ánh mắt nhìn Đường Hạo Tuấn cũng mang theo chút thẹn thùng.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy rồi, lông mày nhíu chặt lại, trong mắt vụt qua một tia chán ghét.
Người này bị bệnh gì thế?
Mắt bị chuột rút hả à?
Không nghĩ nhiều, Đường Hạo Tuấn gật đầu với Tống Vy, rời khỏi nơi này.
Anh vừa đi, rất nhiều nhà thiết kế và người mẫu vây lấy Tống Vy, lũ lượt nghe ngóng thông tin của Đường Hạo Tuấn với Tống Vy.
Tống Vy sao có thể nói chi tiết với những người có ý với chồng của cô được chứ, tùy tiện nói một vài thông tin giả ứng phó cho qua.
“Cô Tống.” Lúc này, Tống Huyền đột nhiên chen qua đám người, đi tới trước mặt Tống Vy.
Tống Vy nhìn cô ta: “Có chuyện gì sao?”
Tống Huyền mỉm cười: “Cô Tống, làm phiền cô sau này đừng dẫn chồng của cô đến đây nữa có được không?”
Tống Vy nhướn mày: “Ổ? Tại sao?”
“Lẽ nào cô Tống không nhìn thấy dáng vẻ của mọi người sao? Sự xuất hiện của chồng cô sẽ quấy nhiễu với mọi người, mọi người đều không yên tĩnh được rồi, điều này đối với vòng thi tiếp theo của mọi người cũng rất không tốt.” Tống Huyền chỉ những người xung quanh.
Tống Vy đã cười: “Cô thật là cho rằng như vậy sao? Cô nói như vậy, thật sự không phải là ý đồ riêng của chính cô sao?”
“Cô có ý gì?” Lông mày của Tống Huyền nhíu lại, trong lòng tự dưng có một loại dự cảm không tốt.
Tống Vy bước lên một bước, đứng mặt đối mặt với cô ta, đứng rất gần, hơi hướng về trước một chút thì có thể chạm vào trán của cô ta.
“Ý của tôi là cô không cho tôi dẫn chồng tôi tới, là thật sự sợ chồng tôi quấy nhiễu mọi người hay là quấy nhiễu đến chính cô, cô lẽ nào không phải lo lắng quá nhiều người nhớ nhung chồng tôi, mới nói như vậy hay sao?” Khóe miệng của Tống Vy cong lên kèm sự mỉa mai.
Sắc mặt của Tống Huyền hơi thay đổi, vô thức phản bác: “Tôi không có, tôi tại sao phải lo lắng người khác nhớ nhung chồng của cô chứ?”
“Bởi vì cô thích chồng của tôi, cho nên không muốn để quá nhiều người nhìn thấy chồng của tôi.” Tống Vy tiếp lời.
Đồng tử của Tống Huyền chợt co rút, trong lòng giật thót.
Tại sao Tống Vy lại biết cô ta thích Hạo Tuấn?
Cô ta bây giờ là Tô Huyền, không phải là Tống Huyền.
Hơn nữa cô ta hiện nay cũng chưa từng nói chuyện với Hạo Tuấn, cho dù Hạo Tuấn xuất hiện ở trước mặt cô ta, cô ta cũng không biểu lộ tình cảm của mình.
Vậy nên Tống Vy rốt cuộc tại sao lại biết?
Nhìn thấy cơ thể của Tống Huyền đang hơi run rẩy, Tống Vy hừ lạnh một tiếng: “Không còn gì để nói rồi sao?”
Tống Huyền nuốt nước bọt, nhếch môi, miễn cưỡng nở nụ cười: “Cô Tống cô nói đùa rồi, tôi sao có thể thích chồng của cô chứ, tôi và chồng của cô cũng không quen biết, cô biết mà.”
“Tôi biết.” Tống Vy gật đầu.
“Vậy cô…”
“Tô Huyền không quen chồng của tôi, nhưng Tống Huyền thì sao?” Tống Vy nhìn Tống Huyền, cắt ngang lời của cô ta.
“Cô…” Sắc mặt của Tống Huyền hoàn toàn thay đổi, sống lưng chợt lạnh toát, kinh hãi nhìn Tống Vy: “Cô sao…”
“Sao biết cô là Tống Huyền đúng chứ?” Tống Vy khẽ mỉm cười.
Nụ cười này của cô theo Tống Huyền thấy, không khác gì nụ cười của ma quỷ.
Tống Huyền vô thức muốn chạy trốn, nhưng chân lại cứng ngắc, làm sao cũng không nhấc lên được.
“Cô Tống, cô nói cái gì, nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Tống Huyền.” Tống Huyền không trốn được, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh phủ nhận thân phận của mình.
Tống Vy khoanh tay: “Được rồi, cô cũng đừng giảo biện nữa, cô có phải là Tống Huyền hay không, trong lòng tôi rất rõ, cũng có chứng cứ, nếu không có chứng cứ, tôi cũng không dám nói như vậy, có điều cô quả thật khiến tôi khâm phục, sau khi tự sát giả chết, chạy ra nước ngoài thay hình đổi dạng biến thành Tô Huyền, loại thao tác này người bình thường không làm được.
“…” Tống Huyền không lên tiếng, bàn tay ở hai bên dần dần nắm lại.
Cô ta vốn cho rằng, Tống Vy chỉ muốn gạ hỏi cô ta, gạ hỏi cô ta rốt cuộc có phải Tống Huyền hay không.
Không ngờ Tống Vy lại có thể nói ra chuyện cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, vậy chứng cứ chứng minh cô ta là Tống Huyền ở trong tay Tống Vy, nhìn kiểu này cũng là thật rồi.
Nghĩ tới đây, Tống Huyền hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự hoảng loạn và nhìn vào mắt Tống Vy: “Cô rốt cuộc làm sao biết được, là ai cho cô chứng cứ?”
Kế hoạch giả chết của cô ta lúc đó được vạch ra một cách hoàn hảo không kẽ hở, Tống Vy cũng tin cỗ thi thể đó là cô ta.
Vậy nên nếu không có ai cho Tống Vy chứng cứ, nhắc nhở Tống Vy, Tống Vy tuyệt đối không thể biết cô ta là Tống Huyền.
Người đó rốt cuộc là ai?
“Là ai tôi cũng không biết, tôi là đột nhiên nhận được mail lạ, nhưng…” Trong mắt Tống Vy vụt qua một tia sáng, nhắc nhở qua loa: “Đối phương nếu đã biết rõ cô chính là Tô Huyền như vậy, chứng tỏ chắc chắn là người quen cô, hơn nữa còn biết cô lúc đầu giả chết, ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên cô có thể nghĩ xem là ai.”
“Lâm Giai Nhi, chắc chắn là cô ta!” Sắc mặt của Tống Huyền vặn vẹo, tức tới mức run người.
Lúc đầu giả chết, chính là Lâm Giai Nhi chủ động tìm tới cô ta.
Cũng chính Lâm Giai Nhi sắp xếp cô ta ra nước ngoài, rồi sắp xếp bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cho cô ta.
Cho nên trừ Lâm Giai Nhi, không có người khác.
“Thì ra thật sự là Lâm Giai Nhi.” Tống Vy đã cười.
Tống Huyền sững người, sau đó đã hiểu cái gì đó, gằn lên với cái giọng sắc bén: “Cô lừa tôi sao? Cô cố ý khiến tôi nói ra người lúc đó giúp tôi ra nước ngoài?”
“Không sao, tôi sớm đã nghi ngờ là Lâm Giai Nhi, có điều tôi không có chứng cứ, cho nên tôi chỉ có thể ra tay từ chỗ cô, chỉ là tôi không ngờ, cô vậy mà vì nóng giận, dễ dàng nói ra Lâm Giai Nhi như vậy, tôi còn tưởng tôi ít nhất phải tốn một phen công phu.” Tống Vy chỉnh sóc, cười rạng rỡ.
Tống Huyền nhìn chằm chằm cô: “Tống Vy, cô rất giỏi!”
“Tôi đương nhiên rất giỏi, tôi sẽ luôn rất giỏi, mà cô lại phải lo lắng chính cô đi, tôi biết thân phận của cô thì đại biểu Hạo Tuấn cũng biết, cô đoán Hạo Tuấn bây giờ đi đâu rồi.” Tống Vy bóp tay.
Sắc mặt của Tống Huyền trắng bệch, trong mắt tràn ngập sợ hãi: “Các người muốn kiện tôi sao?”
Cô ta nhớ ra rồi, vừa rồi khi Hạo Tuấn đi, nói muốn đến chỗ ban tổ chức, hơn nữa khi đi còn liếc nhìn cô.
Điều này nói rõ cái gì, nói rõ Hạo Tuấn rõ ràng là đến chỗ ban tổ chức vạch trần cô ta.
Mà cô ta vừa rồi vậy mà còn tưởng Hạo Tuấn có ý với cô ta.
“Cô nói đúng rồi, chúng tôi chính là muốn kiện cô, cô là Tống Huyền, thiên phú thiết kế của cô tệ như nào tôi biết rõ, cho nên những thiết kế các vòng thi trước của cô đều không phải là của cô, nếu đã như vậy, vậy tôi đương nhiên không thể để cô ở lại đây tiếp tục thi đấu, như vậy rất không công bằng với các tuyển thủ khác.” Tống Vy lạnh lùng nói.
Tống Huyền đột nhiên phát điên mà hét lên, khiến những người xung quanh bị dọa giật mình, đồng loạt đưa mắt nhìn, nghi hoặc đã xảy ra chuyện gì.
Tống Vy cũng bịt tai lại, nhíu chặt mày.
“Tống Vy, cô đã hủy hoại tôi một lần còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hủy hoại tôi lần thứ hai sao?” Tống Huyền mặt mày méo mó, ánh mắt cay độc nhìn cô.