Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 65: TỐNG HUY KHANH

Anh cũng giống như máy người khác, đều không ngờ Tống Huyền mới là người đầy.

Dù gì Tô Thu cũng là mẹ ruột cô ta, làm con gái, dù thế nào cũng không thể ra tay với mẹ ruột mình.

Tống Huyền nghe Đường Hạo Tuấn hỏi vậy thì trong lòng chột dạ, nhưng trên mặt vẫn khẳng định: “Tắt nhiên là do Tống Vy đẩy rồi.”

“Cô khẳng định?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm cô ta.

“Em chắc chắn, người trong bộ phận thiết kế đều có thể làm chứng.” Tống Huyền thầm nhéo lòng bàn tay của mình, để mình khỏi lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Đường Hạo Tuấn nhất thời không nhìn thấu cô ta đang nói thật hay giả, nên nheo mi tâm nói: “Trình Hiệp đã hỏi bộ phận thiết kế rồi, bọn họ nói lúc nhìn thấy Tô Thu, bà ta đã ngắt xỉu rồi, nhưng rốt cuộc có phải Tống Vy đầy hay không, thì bọn họ không hề nhìn thấy, nên chân tướng thế nào vẫn phải điều tra mới rõ.”

Tống Huyền cụp mắt, thầm mắng.

Đám cỏ đầu tường đó nói gì mà sẽ giúp cô làm chứng, ai dè Hạo Tuần vừa phái người tới hỏi, đã nói không nhìn thấy, thật sự tức quá đi mắt.

Nếu bọn họ nói thẳng là Tống Vy đẩy, chắc chắn anh sẽ tin tưởng, quả nhiên là đám đồng đội heo.

“Vẫn còn một câu nữa.” Đường Hạo Tuấn biết trong lòng Tống Huyền đang nghĩ gì, nên đan mười ngón tay vào nhau để lên bàn làm việc, rồi lạnh lùng hỏi: “Có phải cô đã mua chuộc người ở cục cảnh sát, để bọn họ sử dụng nghiêm hình bức cung Tống Vy đúng không?”

Tống Huyền nghe anh hỏi vậy thì trợn tròn mắt: “Tôi không có.”

Cô mua chuộc người ở cục cảnh sát hồi nào?

Quả thật cô định để Tống Vy bị tạm giam, chỉ cần Tô Thu tỉnh lại, khẳng định Tống Vy đã đẩy bà ta, thì có thể kết tội cô ta, nên cô hoàn toàn không cần làm điều thừa, rốt cuộc là ai đang hãm hại cô?

Đường Hạo Tuấn luôn nhìn chằm chằm Tống Huyền, thấy vẻ mặt mờ mịt và giận dữ của cô ta thì biết cô ta không nói dối, nên tim chùng xuống.

*Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi.” Đường Hạo Tuấn xua tay nói.

Tống Huyền vừa rời đi, Trình Hiệp đã đi vào nói: “Tổng giám đốc, các cổ đông mời anh tới họp.”

Đường Hạo Tuấn nhíu mày hỏi: “Họp gì?”

“Về vụ việc hôm nay, bọn họ nói nhà thiết kế Tống đã gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu cho tập đoàn, nên muốn sa thải cô ấy.” Trình Hiệp đáp.

Đường Hạo Tuấn cười khẩy ngay: “Ảnh hưởng? Thật nực cười, có chuyện đời tư nào của họ ảnh hưởng nhỏ hơn chuyện này, còn muốn sa thải nhà thiết kế chính trong Dục Hỏa Trùng Sinh, ai cho bọn họ mặt mũi đó.”

Dứt lời, anh đứng phắt dậy, đi tới phòng hội nghị.

Đến khi xử lý xong máy cổ đông đó đã là một tiếng sau.

Đường Hạo Tuấn vừa đi vào thang máy vừa căn dặn Trình Hiệp đang đi phía sau: “Cậu cử người tới bệnh viện Tô Thu đang nằm một chuyền, đợi bà ta tỉnh lại, thì xem thử có thể nghe ngóng rốt cuộc là bà ta tự ngã hay người khác đẩy hay không, nhớ đừng để bà ta phát hiện ra.”

Vì nơi xảy ra chuyện không có camera giám sát, nên anh không chứng mỉnh được chân tướng Tô Thu tự ngã.

Tạm thời anh chỉ có thể dùng cách này.

*Tôi biết rồi!” Trình Hiệp gật đầu đáp.

Đường Hạo Tuấn nhìn điện thoại, ngẫm nghĩ một lát, rồi gửi tin nhắn cho Tống Vy, hỏi cô ngoài Tống Huyền ra thì cô còn đắc tội với ai nữa không, rất có thể đó mới là người mua chuộc cảnh sát.

Tống Vy đang định tới trường mẫu giáo đón hai đứa trẻ, lúc nhìn thấy tin nhắn này thì sửng sốt.

Ý anh là Tống Huyền không phải người mua chuộc cảnh sát, mà là người khác.

Nhưng ngoài Tống Huyền và Tô Thu, thì cô không còn kẻ thù nào khác.

Tống Vy nhắn lại câu này cho Đường Hạo Tuấn.

Cô đợi một lát, nhưng Đường Hạo Tuấn không hề nhắn lại, cô hơi thất vọng mắt mát thở dài.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

“Ai đó?” Tống Vy cắt điện thoại đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, mặc áo thun và quần âu, tay cầm gậy ba toong đầu rồng tinh xảo, mặt không giận mà uy.

Tống Vy nhìn thấy ông thì biến sắc, ánh mắt vô cùng phức tạp, có ngạc nhiên, nhớ nhung, oán hận.

“… Ba.” Tống Vy hơi nghẹn ngào, khó khăn gọi người đàn ông trung niên trước mặt.

Nhưng Tống Huy Khanh lại thâm trầm tát vào mặt cô: “Đồ bất hiếu!”

Tống Vy bị ông tát ngã xuống sàn thì ngắn người, đầu óc choáng váng, một lúc sau mới phản ứng lại, che bên mặt đang nóng bừng, nhìn ông bằng đôi mắt ngắn nước: “Ba, ba đánh con?”

Đây là lần đầu tiên hai ba con gặp nhau sau bảy năm xa cách, nhưng không hề hàn huyên, cũng không có sự ân cần hỏi han.

Mà chỉ có một cái tát.

“Tao không thể đánh mày à? Sao tao lại sinh ra đứa không biết xấu hỗ như mày?” Tống Huy Khanh run rẩy chỉ mặt Tống Vy, ánh mắt đầy chán ghét: “Mày sinh ra hai đứa con hoang thì thôi đi, giờ ngay cả chồng chưa cưới của chị ruột mình cũng dụ dỗ, còn đẩy mẹ kế mình bị thương, mày làm người thật uỗng phí!”

“Bal” Tống Vy cực kỳ tức giận đứng dậy hét lớn: “Con hoang? Không ngờ ba lại nói hai đứa cháu ngoại của ba là con hoang?”

Ông có còn là ba, là ông ngoại nữa không?

Ông nói cô dụ dỗ Đường Hạo Tuần, cô có thể nhịn, không để tâm đến, nhưng cô không thể chấp nhận việc ông nói hai đứa con cô là con hoang, điều này càng khiến cô khó chịu hơn so với việc người khác nói ra.

“Chẳng lẽ không phải à? Tao không thừa nhận hai đứa không biết ba mình là ai đó là cháu ngoại tao.”

Tống Huy Khanh híp đôi mắt già nua hừ lạnh.

Tống Vy siết chặt nắm đấm.

Cô nghĩ, nếu người trước mặt không phải ba cô, chắc chắn cô sẽ đánh ông ta một trận tơi bời.

“Không biết ba là ai?” Tống Vy từ dưới sàn đứng dậy, nhìn ông chế giễu: “Ba, Hải Dương và Dĩnh Nhi thật sự không có ba à? Con cảm thấy có lẽ trong lòng ba biết rõ ba bọn trẻ là ai đúng không?”

Tống Huy Khanh nghe vậy thì ánh mắt chắn động, rồi nhanh chóng trở nên nghiêm nghị: “Mày nói bậy bạ gì đó, bản thân mày ra ngoài xằng bậy, làm sao tao biết được, được rồi, tao tới đây không phải để nói mắy chuyện này với mày, mày theo tao tới bệnh viện, xin lỗi dì Tô và Huyền cho tao, rồi từ chức ở tập đoàn Đường thị, dẫn hai đứa con hoang của mày cút về nước ngoài đi.”

“Không đời nào!” Tống Vy gằn giọng từ chối thẳng thừng: “Con sẽ không xin lỗi chuyện con không làm, ba, ba hãy gạt bỏ suy nghĩ này đi.”

Tống Huy Khanh không ngờ cô lại ương ngạnh như thế, nhất thời tức muốn nỗ phổi: “Mày dám không nghe lời tao?”

Tống Vy cười đáp: “Chẳng phải ba nói con là đồ bất hiếu à, nếu đã bát hiếu thì tại sao phải nghe lời ba, ba, con khuyên ba vẫn nên quay về đi, bằng không con sẽ gọi cho mẹ, con tin rằng những tài liệu đen về ba trong tay mẹ có thể khiến ba rời đi.”

“Mày!” Mặt Tống Huy Khanh nhăn nhúm, cuối cùng nổi giận đùng đùng trắng tay ra về.

Ông ta vừa rời đi, Tống Vy cũng không còn duy trì dáng vẻ ung dung ứng phó như lúc nãy nữa, mà ngồi bệch dưới sàn khóc lóc.

Cô không hiểu, cô và Tống Huyền đều là con gái ông, tại sao ông lại thiên vị như vậy?

Ngay cả con cô cũng bị ông nói là con hoang?

Không biết cô đã khóc bao lâu, đến khi cửa mở ra, giọng nói vui vẻ của hai đứa trẻ vang lên ngay.

“Mẹ ơi, chúng con về rồi!”

Tống Vy nghe vậy thì vội vàng ngừng khóc, luống cuống lau nước mắt, không muốn bọn trẻ nhận ra cô đã khóc.

Nhưng tiếc rằng cô vẫn chậm một bước, hai đứa trẻ đã chạy tới cửa, đúng lúc nhìn thấy nước mắt vẫn chưa lau xong của cô, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

“Mẹ ơi, mẹ sao thế?” Tống Dĩnh Nhi chạy vào trước, kéo tay Tống Vy, dịu dàng hỏi.

Mặc dù Tống Hải Dương không hỏi, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng.

Tống Vy xoa đầu hai đứa trẻ, rồi nở nụ cười miễn cưỡng: “Mẹ không sao, đúng rồi, hai con về bằng cách nào vậy, mẹ vẫn chưa đi đón hai đứa mà?”

“Là chú Đường đón tụi con về ạ.” Tống Dĩnh Nhi xoay người chỉ ra sau.

Tống Vy nhìn qua đó, lúc này mới nhìn thầy Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn cô, thấy bên mặt sưng đỏ của cô thì biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Em bị đánh à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK