Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng!” Mẹ Giang gật đầu một cách nghiêm túc: “Chỉ cần con không còn tình cảm với Kiều Phàm nữa, vậy người làm ba mẹ như chúng ta, đương nhiên cũng sẽ không lo lắng về Kiều Phàm nữa, nên đối phó với Kiều Phàm, đương nhiên là có thể.”

Giang Hạ cười: “Được, vậy cả nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng đối phó với anh ta, con không tin, ba người chúng ta không đấu lại một mình anh ta.”

Thực ra, nhớ lại, Kiều Phàm cũng không có gì đáng sợ.

Dù sao nói thế nào thì Kiều Phàm cũng chỉ là một con người.

Năng lực của một người là có hạn, chỉ cần cả nhà bọn họ nghiêm túc đối phó với Kiều Phàm, Kiều Phàm thật sự không phải là đối thủ.

Nghĩ như vậy, Giang Hạ phát hiện, sự sợ hãi của mình với Kiều Phàm đã giảm đi rất nhiều.

Mà mẹ Giang cũng cảm thấy lời cô nói có lý, chỉ cần cả nhà bọn họ chống lại Kiều Phàm, không giống như trước kia nữa, đối phó với Kiều Phàm lại băn khoăn rất nhiều điều, thì Kiều Phàm thật sự không đáng sợ.

Bọn họ, cũng không cần phải trốn đông trốn tây, mỗi này đều sống trong sự lo sợ.

Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, trong lòng mẹ Giang quyết định đợi ba Giang trở về, sẽ nói với ba Giang về quyết định này.

Ba Giang chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao ông ta cũng không muốn lúc nào cũng phải chuyển nhà.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe.

Giang Hạ ngẩng đầu lên nhìn sang, nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên ngoài sân, một chiếc xe thương vụ, một chiếc xe bán tải nhỏ.

“Mẹ, có lẽ là người của Đường tổng đến rồi.” Giang Hạ chỉ ra bên ngoài, nhắc nhở nói.

Mẹ Giang cũng nhìn sang, do cửa không đóng, nên lúc này mẹ Giang cũng rất dễ dàng nhìn thấy người bên ngoài.

Người đi đầu, là một người đàn ông mặc đồ đen.

Mẹ Giang biết người đàn ông kia, chính là người lúc đó đưa bọn họ đến đây.

“Đúng là người của Đường tổng đến, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.” Mẹ Giang nhìn Giang Hạ nói.

Giang Hạ gật đầu, đứng dậy.

Hai mẹ con cùng đi ra ngoài.

Người đàn ông kia đang chuẩn bị ấn chuông, thì nhìn thấy bọn họ đi ra, vội vàng bỏ bàn tay trên chuông cửa xuống: “Bà Giang, cô Giang.”

“Anh Lý.” Mẹ Giang chào hỏi người đàn ông.

Người đàn ông này họ Lý, là người dưới trướng Trình Hiệp.

Người đàn ông nhìn mẹ Giang: “Bà Giang, chúng tôi làm theo lời căn dặn của Đường tổng, đến đưa mọi người rời đi, hành lý thu dọn xong chưa?”

Mẹ Giang gật đầu: “Thu dọn xong rồi, ở bên ngoài.”

Bà chỉ ra bên ngoài.

Người đàn ông lại nhìn sang: “Được, vậy chúng tôi kêu người chuyển lên xe, mọi người cũng mau lên xe đi, đúng rồi, ông Giang đâu?”

Lúc này, người đàn ông mới nhớ ra, lúc mình đến đây, vẫn chưa nhìn thấy ba Giang.

Giang Hạ trả lời: “Ba tôi đang ở bệnh viện.”

“Cái gì? Ông Giang ở bệnh viện? Ông Giang bị bệnh?” Người đàn ông kinh ngạc.

Giang Hạ lắc đầu: “Không, ba tôi rất tốt, là Kiều Phàm, anh ta bị ba tôi đánh vào bệnh viện, ba tôi bây giờ đi cùng đến bệnh viện.”

Nghe thấy lời này, người đàn ông hoàn hoàn mơ hồ: “Cô Giang, cô nói Kiều Phàm?”

“Ừ.” Giang Hạ ừ một tiếng.

Người đàn ông nuốt nước bọt: “Kiều Phàm đã đến rồi? Anh ta đến lúc nào?”

Giang Hạ trả lời: “Khoảng nửa tiếng trước.”

Nửa tiếng trước….

Người đàn ông suy nghĩ một lúc, sau đó nhớ lại, nửa tiếng trước, bọn họ vẫn đang trên đường đi đến đây.

Không ngờ lúc đó, Kiều Phàm đã đến rồi, anh ta cũng nhanh thật đó.

“Cô Giang, Kiều Phàm không làm gì cô đấy chứ?” Người đàn ông nhìn Giang Hạ, quan tâm hỏi.

Giang Hạ xua tay: “Yên tâm đi, tôi không sao, anh ta chưa kịp làm gì tôi, đã bị ba tôi đánh ngất rồi.”

Nghe thấy vậy, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Anh ta sợ cô ấy xảy ra chuyện, đến lúc đó Đường tổng và bà chủ sẽ trách tội.

Dù sao trợ lý Trình cũng đã nói, nhất định phải bảo vệ an toàn cho cô Giang, không được để cô Giang chịu bất kỳ sự tổn hại nào, nếu không sẽ hỏi tội bọn họ.

Vừa nghe thấy cô Giang nói, Kiều Phàm đã đến đây trước bọn họ một bước, anh ta sợ Kiều Phàm ra tay với cô ấy.

May mà ông Giang có sức lực, đánh Kiều Phàm đến mức nhập viện, để cô Giang không bị Kiều Phàm làm hại.

Dù sao chỉ cần cô Giang không sao, cái mạng nhỏ bé của mấy người bọn họ cũng xem như đã giữ được.

“Đúng rồi, cô Giang, bây giờ Kiều Phàm sao rồi? Không sao chứ?” Người đàn ông lại hỏi.

Giang Hạ suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu trả lời: “Tôi không biết, nhưng lúc được đưa lên xe cấp cứu, đã hôn mê rồi, bây giờ ba tôi vẫn chưa gọi điện thoại về.”

“Như vậy sao.” Người đàn ông gật đầu, bày tỏ đã biết, sau đó làm một tư thế mời: “Vậy trước tiên không quan tâm đến anh ta nữa, cô Giang, cô và bà Giang lên xe trước đi.”

“Cái kia...” Giang Hạ cắn môi dưới, có chút do dự.

Mẹ Giang cũng có chút ngại ngùng.

Người đàn ông thấy hai mẹ con như vậy, trong đầu toàn sự nghi hoặc: “Hai người sao vậy?”

“Anh Lý, chúng tôi không muốn rời đi nữa.” Mẹ Giang do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình.

Người đàn ông trừng mắt: “Không muốn rời đi?”

“Ừ.” Giang Hạ cũng trả lời.

Khóe miệng người đàn ông giật giật: “Nhưng mọi người không rời đi, Kiều Phàm phải làm sao? Anh ta đã đến được đây rồi, ngộ nhỡ....”

“Yên tâm đi.” Giang Hạ cười: “Chúng tôi đã thương lượng rồi, chỉ cần chúng tôi cùng nhau đối phó với Kiều Phàm, Kiều Phàm không thể làm gì được chúng tôi, hơn nữa quả thật chúng tôi cũng không muốn chuyển đi, như vậy quá mệt.”

Người đàn ông cũng hiểu suy nghĩ của hai mẹ con Giang Hạ, nhưng cho dù hiểu vẫn không tán thành: “Tôi biết mọi người chuyển nhà quá mệt, nhưng mọi người thật sự đấu được với Kiều Phàm sao?”

Giang Hạ nhìn mẹ Giang.

Mẹ Giang thở dài: “Anh Lý, tôi biết anh lo lắng điều gì, nhưng tôi và Giang Hạ đã quyết định rồi, không muốn thay đổi, hơn nữa, tôi cũng đã nghĩ qua, nếu như chúng tôi cứ trốn tránh như thế này, không biết phải đến ngày tháng năm nào, cứ sống trong tình trạng như thế này, chúng tôi cũng rất mệt, nên dứt khoát liều một lần, thắng rồi, cả nhà chúng tôi sẽ sống dưới ánh mắt trời...”

Giang Hạ cắn răng: “Chúng tôi sẽ không thua, cũng không thể thua, hơn nữa trải qua chuyện lúc nãy, tôi không hề cảm thấy Kiều Phàm là một người vô địch.”

Thấy thái độ của hai mẹ con kiên trì như vậy, nói rõ không muốn đi, người đàn ông cũng đành chịu, chỉ có thể bất lực trả lời: “Tôi biết rồi, nhưng chuyện này không phải là chuyện tôi có thể quyết định, cụ thể, tôi phải báo cáo với Đường tổng, xem ý kiến của Đường tổng.”

“Được, anh báo cáo đi, tôi cũng sẽ nói một tiếng với Vy Vy.” Giang Hạ trả lời.

Người đàn ông gật đầu: “Được, số hành lý này chúng tôi giúp hai người chuyển vào trước.”

“Cảm ơn nhiều.” Mẹ Giang vô cùng cảm kích.

Sau đó, người đàn ông bảo những người khác giúp đỡ cùng chuyển hành lý.

Mẹ Giang kéo tay Giang Hạ: “Giang Hạ, chúng ta gọi điện thoại cho Vy Vy, nói cho Vy Vy biết quyết định của chúng ta.”

“Được.” Giang Hạ cảm thấy cũng sắp xếp xong rồi, đồng ý.

Hai mẹ con quay vào nhà, sau đó cầm điện thoại gọi cho Tống Vy.

Lúc này bên phía Tống Vy đang khoảng 9h tối.

Cô đang gọi video với Đường Hạo Tuấn, nhìn thấy có điện thoại gọi đến, cô ấn xem, thấy là Giang Hạ gọi đến, vội vàng nhìn người đàn ông nói: “Chồng à, Giang Hạ gọi điện thoại đến, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp, em nhận điện thoại của cô ấy trước.”

Đường Hạo Tuấn nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng ghen tỵ, nhưng vẫn đồng ý.

Dù sao bây giờ Giang Hạ đang ở trong khoảng thời gian quan trọng, lúc này gọi điện thoại đến, chắc chắn có chuyện gấp gì đó.

“Được, em nhận đi.” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng.

Tống Vy cười với anh, ngắt cuộc gọi video, nghe điện thoại của Giang Hạ: “Alo, Giang Hạ, sao rồi? Người mà Hạo Tuấn sắp xếp đến chưa?”

Giang Hạ nhìn ra cửa: “Đến rồi.”

Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Đến rồi thì tốt, vậy mọi người lên xe chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK