Được Đường Hạo Tuấn nhắc nhở như thế, trong nháy mắt Kiều Phàm liền phản ứng lại, sắc mặt cũng khó coi.
Dù sao thì tổ chức đó đối với anh mà nói cũng khiến anh căm thù đến tận xương tủy.
Ba mẹ anh đã chết trong tay đám quản lý cấp cao của tổ chức đó.
Mặc dù anh đã giết chết đám quản lý cấp cao ấy, báo thù cho ba mẹ, nhưng hận thù đối với tổ chức đó mãi mãi sẽ không biến mất.
“Tôi nghe nói sau khi tổ chức đó bị bại lộ thì bị các quốc gia trên thế giới liên thủ lại với nhau tiêu diệt toàn bộ, hiện tại đã biến mất hoàn toàn.” Kiều Phàm nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đáp lời: “Nhưng khi Liên Hiệp Quốc căn cứ vào danh sách điều tra để tiến hành kiểm kê vũ khí của tổ chức này thì phát hiện một số vũ khí đã không còn nữa, về việc tại sao không còn thì đến nay vẫn chưa được điều tra rõ ràng, trên sổ sách cũng không ghi chép là ai đã mang đi.”
“Ý của anh là Đường Hạo Minh mang đi?”
“Nếu không thì bom lúc nãy từ đâu mà ra?” Đường Hạo Tuấn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Kiều Phàm không phản bác.
Đường Hạo Tuấn tiếp tục đi lên trên núi, mang theo những người không bị thương hoặc là bị thương nhẹ.
Còn những người bị thương nặng hoặc là đã chết thì ở lại đó, sẽ có người đến sắp xếp.
Lúc này, trong lều quân dụng trên đỉnh núi, Tống Vy bị Đường Hạo Minh cột cả tay chân ngồi ở trên ghế, không thể cử động.
Đương nhiên ngoại trừ tay chân thì ngay cả miệng của cô cũng đã bị nhét đồ.
Cho nên bây giờ cô vẫn không thể nói chuyện.
Đường Hạo Minh ngồi bên cạnh cô, trước mặt có đặt một giàn máy tính, mà trong máy tính lại đang chiếu hình ảnh Đường Hạo Tuấn dẫn người lên núi.
Nhìn Đường Hạo Tuấn có thể tránh thoát khỏi nguy hiểm, nhìn người bên cạnh Đường Hạo Tuấn từ từ giảm bớt, nhìn quần áo trên người Đường Hạo Tuấn dần dần rách nát, trên mặt càng ngày càng bẩn, vết thương trên người càng ngày càng nhiều.
Tống Vy chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị người cầm dao hung hăng khoét sâu, đau đến mức cô không thể thở nổi, nước mắt rơi từng giọt.
“Đường Hạo Minh, cái tên điên này! Anh lại sắp đặt nhiều cạm bẫy như thế, hại chết nhiều người như thế.” Tống Vy trừng muốn rách cả mi mắt, lớn tiếng quát Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh ngồi bên cạnh người Cô, hai tay khoanh trước ngực, đối mặt với tiếng mắng chửi gào thét của cô, anh ta cười đặc biệt vui vẻ: “Thì sao chứ? Đám người này của Đường Hạo Tuấn vốn dĩ đã sống trong đao kiếm, bọn họ đồng ý đến đây, điều này đã chứng minh bọn họ đã chuẩn bị chịu chết, cho nên chỉ có mấy người chết mà thôi, không đáng để người khác thương tiếc.”
Tống Vy không dám tin vào tai mình, lời nói lạnh lùng như thế khiến cả người Cô lạnh toát.
Đường Hạo Tuấn đặt tay ra sau lưng cô, khoác lên ghế dựa đằng sau cô: “Vy Vy, em nói xem, Đường Hạo Tuấn có thể thuận lợi đi đến trước mặt chúng ta không?”
Tống Vy nhìn anh ta chằm chằm: “Đương nhiên tôi tin tưởng anh ấy, anh ấy chắc chắn có thể, chắc chắn.”
Đường Hạo Minh lại cười: “Có lẽ sau khi đến đây, cậu ta lại thiếu mất một cánh tay hay một cái chân.”
Lời này khiến sắc mặt của Tống Vy thay đổi: “Anh vẫn còn cài bom trên đoạn đường tiếp theo?”
Đường Hạo Minh cười nhạt: “Ai mà biết được.”
Anh ta nhún vai, sau đó buông thõng mi mắt, không nói gì, cũng không có ai biết được anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng Tống Vy lại cho rằng bộ dạng này của anh ta là đang thừa nhận mình đã chôn bom trên đoạn đường tiếp theo.
Có lẽ không chỉ là bom, mà còn có súng?
Nếu như vậy, chẳng phải là Hạo Tuấn...
Nghĩ đến khả năng đó, Tống Vy liền cảm thấy lạnh cả người, trong lòng hoảng loạn, đầu óc trống rỗng.
Nhưng bây giờ cô đang bị trói lại, ngoại trừ trơ mắt nhìn màn hình máy tính trước mặt thì cái gì cũng không thể làm, điều duy nhất mà cô Có thể làm cũng chỉ là cầu nguyện với trời, cầu nguyện nhóm người Đường Hạo Tuấn có thể bình an đến đây.
Nhưng hiển nhiên ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của Tống Vy.
Có lẽ là nghe thấy, nhưng mà lại cố ý bỏ qua.
Số người của Đường Hạo Tuấn mang đến càng ngày càng ít, từng người từng người tiếp tục đổ xuống, vết thương trên người Đường Hạo Tuấn càng ngày càng nhiều, cho dù trên mặt dơ bản không thôi, nhưng Tống Vy vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt anh đang dần dần tái nhợt,
Đó là dấu hiệu của việc mất máu quá nhiều.
Nhưng cho dù là như vậy, Đường Hạo Tuấn vẫn không hề từ bỏ, anh tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhìn đến đây, Tống Vy đã không nhìn được nữa, bởi vì không đành lòng.
Cô quay đầu sang chỗ khác, nước mắt không ngừng rơi, nhưng lại không để mình khóc thành tiếng.
Đường Hạo Minh thấy CÔ như vậy, đôi mắt sắc bén lóe lên, đột nhiên lại hỏi: “Vy Vy, nếu như tôi chết đi, em cũng sẽ vì tôi mà khóc giống như bây giờ ư?”
Tống Vy ngẩng đầu lên, hai mắt tràn đầy hận ý mà nhìn anh ta: “Tuyệt đối không có khả năng đó, anh chết thì tôi chỉ cười, sao Có thể khóc được.”
Con người anh ta xấu xa như thế, vì để đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, sao cô có thể khóc vì người như vậy chứ?
Huống hồ gì người này năm lần bảy lượt làm tổn thương CÔ, tổn thương Hạo Tuấn, cô ước gì anh ta có thể chết nhanh một chút.
Nghe thấy lời nói của Tống Vy, trong mắt Đường Hạo Minh lóe lên một tia mất mát: “Thật à... vốn dĩ tôi còn cho rằng lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta có thể để thái độ của em đối với tôi thay đổi một chút, không ngờ là trong lòng em, tôi lại không có trọng lượng như thế, bị xem thường đến mức hận không thể để tôi chết đi.”
Lần gặp cuối cùng?
Ý anh ta là gì?
Tống Vy tạm thời dừng khóc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi môi đỏ giật giật, cô đang muốn hỏi cho ra nhẽ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên lại có người đột ngột XỐc lều vải lên, Có người hấp tấp chạy vào: “Không xong rồi ông chủ, bọn người Đường Hạo Tuấn đã đến đây.”
Nghe nói như thế, hai mắt Tống Vy lập tức mở to, cảm xúc vui vẻ trong mắt không hề che giấu chút nào, bởi vì quá kích động mà thân thể cũng hơi run rẩy: “Hạo Tuấn đã đến rồi, tốt quá, tốt quá đi thôi, tôi biết, tôi biết mà.”
Anh ấy nhất định có thể đến đây.
Chỉ là không biết tình huống hiện tại của anh ấy như thế nào.
Đúng lúc cô ngoảnh mặt qua nhìn màn hình máy tính, Đường Hạo Minh liền tắt máy tính, làm cho cô không thể nhìn thấy cảnh tượng sau đó.
Hi vọng là Hạo Tuấn không có trở ngại.
Tống Vy lo lắng suy nghĩ trong lòng.
Đường Hạo Minh vẫn luôn nhìn cô, nhìn cô từ vui vẻ đến lo lắng, ánh mắt lóe lên một cái, sau đó không nói gì cả, chỉ là ra lệnh cho người vừa mới vào: “Vậy à, vậy thì cứ tiến hành theo kế hoạch đi.”
“Vâng.” Người kia lên tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
Tống Vy nhìn anh ta: “Đường Hạo Minh, anh muốn làm cái gì?”
Đường Hạo Minh không thèm để ý đến cô, anh ta kéo ngăn tủ ra lấy một chiếc hộp vô cùng xinh đẹp từ bên trong.
Anh ta mở hộp ra, lấy một sợi dây chuyền từ bên trong rồi sau đó đi đến gần Tống Vy.
Tống Vy thấy vậy, cô muốn tránh né theo bản năng, nhưng cô đã bị trói chặt ở trên ghế, căn bản không thể tránh được, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hạo Minh đi đến trước mặt mình.
Đường Hạo Minh dừng lại trước mặt cô, tay sờ lên mặt cô, đột nhiên đi vòng ra sau lưng rồi đeo sợi dây chuyền đó lên cho cô: “Đây là món quà cuối cùng mà tôi tặng em, là do tự tay tôi thiết kế. Vy Vy, em cần phải trân trọng nó cho thật tốt, dù sao thì cũng không có sợi thứ hai đâu.”
Tống Vy cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ, trong mắt tràn đầy ghét bỏ: “Ai cần dây chuyền của anh chứ, Đường Hạo Minh, lấy nó xuống, lấy nó xuống cho tôi.”
Đường Hạo Minh coi như mình không nghe thấy gì, chỉ dựng thẳng ngón tay: “Suỵt, Vy Vy, em nghe xem, ở bên ngoài thật là náo nhiệt.”
Bên ngoài vang lên tiếng súng không ngừng, cùng với tiếng kêu thảm thiết.
Cho dù Tống Vy không thể nhìn thấy tình huống ở bên ngoài là như thế nào, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được ở bên ngoài là địa ngục trần gian.
Nổ súng rồi.
Kế hoạch mà Đường Hạo Minh vừa mới nói với người kia chính là nổ súng với người của Đường Hạo Tuấn.
Hạo Tuấn sao rồi?
Bây giờ Hạo Tuấn thế nào rồi?
Có bị trúng đạn không?
Trong lòng Tống Vy vô cùng hoảng loạn, nhưng mà lại không thể làm gì.
“Anh điên rồi, Đường Hạo Minh, anh điên thật rồi!” Sắc mặt Tống Vy vô cùng tái nhợt, cô lớn tiếng quát Đường Hạo Minh: “Ở bên ngoài cũng có người của anh mà, anh lại có thể nổi điên như thế, ngay cả người của mình mà cũng không buông tha.”