Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Hạo Minh lắc lắc ngón tay một cách bí hiểm, cũng không trả lời, trực tiếp đóng cửa sổ xe lại, lái xe rời đi.

Tống Vy nhìn xe anh ta đi xa, mi mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Tống Hải Dương kéo tay Tống Vy.

Tống Vy thu lại suy nghĩ trong lòng, mỉm cười với cậu bé một cái: “Được.”

Hai mẹ con bước vào tiệm 4S, ký hợp đồng.

Xe là xe có sẵn, có thể treo biển số tạm thời rồi trực tiếp lái đi.

Thế là Tống Vy dứt khoác lái xe trên đường, chuẩn bị trở lại studio.

Nhưng trên đường đi, cô nhận được một cuộc gọi của Giang Hạ: “Vy à, báo một tin vui cho cậu.”

Nghe được sự phấn khích và vui mừng không giấu được trong giọng nói của Giang Hạ, Tống Vy liền đoán được tin vui là gì, mỉm cười: “Phàm tỉnh rồi?”

“Đúng.” Giang Hạ liên tục gật đầu.

Tống Vy cũng rất vui: “Vậy tớ sẽ qua ngay.”

Nói xong, cô bấm tai nghe Bluetooth trên tai một cái, cúp điện thoại, quay đầu xe ở ngã tư bàn xoay phía trước, lái xe đến bệnh viện.

Chỉ trong nửa giờ, đã đến bệnh viện rồi.

Tống Vy bế Tống Hải Dương, vừa vào cửa đã kêu lên: “Phàm!”

“Vy, em đến rồi.” Kiều Phàm đang uống nước, nghe thấy giọng nói của cô, miễn cưỡng ngửa cổ lên, nặn ra một nụ cười yếu ớt với cô.

Tống Vy ừm một tiếng, đi tới, đặt Tống Hải Dương xuống, rồi quan tâm mà nhìn Kiều Phàm: “Thấy sao rồi?”

Tống Hải Dương cũng nhìn anh ta.

Kiều Phàm lắc đầu cười khổ: “Không tốt lắm, bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác trong lòng của những bệnh nhân nằm trên giường không thể động đậy là như thế nào rồi.”

Giang Hạ đặt cốc nước sang một bên: “Phàm, đừng nhúc nhích, cẩn thận vết thương.”

“Không sao đâu.” Kiều Phàm nhàn nhạt đáp cô ta một câu, thái độ đối với cô ta và thái độ đối với Tống Vy hoàn toàn là hai thái cực.

Sắc mặt Giang Hạ trở nên cứng ngắc, hai mắt ảm đạm, không nói gì nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Tống Vy cảm thấy có chút áy náy, mấp máy môi: “Hạ à….”

“Tớ không sao, hai người nói chuyện đi, tớ ra ngoài mua vài thứ.” Nói xong, Giang Hạ cầm túi lên, cúi đầu che đi biểu cảm trên mặt, đi ngang qua Tống Vy.

Tống Vy đưa tay ra, định gọi cô lại, nhưng lại bị Kiều Phàm ngăn lại: “Vy, cứ kệ cô ấy, để cô ấy đi, cô ấy đi thì càng tốt.”

“Tại sao lại thế này, Phàm?” Sau khi Tống Vy kêu Tống Hải Dương đi sang một bên, bảo cậu bé chơi một mình, rồi nhìn Kiều Phàm một cách khó hiểu: “Tôi không hiểu, tại sao anh lại không chào đón Hạ như vậy?

Trong ba người họ, Giang Hạ và Kiều Phàm gặp nhau sớm nhất, còn sớm như thế nào thì cô không rõ.

Còn cô đã quen biết họ cách đây 5 năm, lúc đó thái độ của Phàm đối với Hạ không lạnh lùng như bây giờ, chỉ mới trở nên như thế này cách đây 3 năm, vậy 3 năm trước đã xảy ra chuyện gì?

Nghe thấy câu hỏi của Tống Vy, kính của Kiều Phàm phản chiếu ánh sáng, khiến người ta không thể nhìn thấy ánh mắt của anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK