Bà ta cũng biết cậu hai và mợ hai chết như nào, là bị Đường Mãnh hạ lệnh đâm chết.
Cho nên bà cũng rất hy vọng cậu chủ tìm được di chúc, trừng trị Đường Mãnh, trả thù cho cậu mợ hai.
Nhưng ông chủ giấu di chúc quá kỹ, cậu chủ căn bản không tìm được ở đâu.
Bây giờ tốt rồi, cậu chủ vẫn là tìm được di chúc.
Trong phòng sách, Đường Hạo Tuấn bảo Trình Hiệp để két bảo hiểm lên bàn.
sau khi Trình Hiệp để lên, xong lắp pin.
Màn hình mật mã trên két bảo hiểm lập tức tít một tiếng rồi sáng lên.
Trình Hiệp thở phào: “Tốt quá rồi, mật mã vẫn chưa hỏng, còn có thể dùng, nếu hỏng thì gay rồi, thứ đồ này là sản phẩm đặc biệt, bên ngoài gần như không có ai có thể sửa, chỉ có thể đưa tới phía quân đội để sửa, quá phiền phức.”
Người kinh doanh đều không muốn dính tới phía quân đội, càng không muốn nợ ân tình phía quân đội.
Nếu không không dễ trả, ngộ nhỡ phía quân đội kêu anh làm gì, chuyện cần làm đâu phải chuyện anh muốn làm, nhưng lại không từ chối được nên rất phiền.
Đường Hạo Tuấn không để ý điều này, đưa tay muốn mở két bảo hiểm.
Trình Hiệp ngăn anh lại: “Khoan đã tổng giám đốc.”
“Sao thế?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.
“Anh biết mật mã là bao nhiêu sao?” Trình Hiệp hỏi: “Khóa mật mã của loại két bảo hiểm này chỉ có thể sai ba lần, nếu ba lần đều không đúng thì khóa mật mã sẽ kích động trình tự tự hủy, đến lúc đó két bảo hiểm không mở ra được, trừ phi dùng bom phá mảnh cao, nhưng như thế vẫn phải làm phiền phía quân đội, đồ bên trong cũng có khả năng sẽ bị nổ.”
Đường Hạo Tuấn mím môi, nhìn khóa mật mã không trả lời.
Bởi vì anh thật sự không biết mật mã là gì, trên thư của ông nội cũng không có viết.
Trình Hiệp sau khi nhìn ra, suy nghĩ một lát thì đề nghị: “Hay là tổng giám đốc, anh thử sinh nhật của ông cụ, hoặc sinh nhật của anh và tiên sinh?”
Đường Hạo Tuấn suy nghĩ một lát, đã đồng ý, sau đó nhập sinh nhật của ông nội, tuy nhiên mật mã báo sai.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày, tiếp theo lại nhập sinh nhật của ba, nhưng mật mã vẫn sai.
Lần này, anh không tiếp tục nhập nữa.
Đã nhập liên tiếp hai lần đều sai, lần cuối cùng ngộ nhỡ cũng sai thì két bảo hiểm không mở ra được rồi.
Đường Hạo Tuấn mặt mày âm trầm nhìn két bảo hiểm, xung quanh tản ra hàn ý áp thấp.
Rõ ràng di chúc tìm được rồi, ở ngay trước mắt nhưng không lấy ra được.
Không có gì tồi tệ hơn cảm giác này.
Trình Hiệp cũng cảm thấy phiền.
Ông cụ cũng thật là, giấu di chúc ở nơi như thế, khiến người khác tổn rất nhiều sức mới tìm được thì cũng thôi đi.
Vậy mà còn cài mật mã như này, thật là dày vò người khác.
Nhất thời, trong lòng trở nên yên lặng.
Một lúc sau, Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, sau đó nắm chặt tay, lại lần nữa để tay lên khóa mật mã.
“Tổng giám đốc, anh biết mật mã rồi sao?” Trình Hiệp hỏi.
Đường Hạo Tuấn híp mắt nói: “Thử lần cuối, nếu thật sự không được thì tới bên quân đội một chuyến.”
Nói xong, anh bắt đầu nhập mật mã.
Sau khi nhập xong, Đường Hạo Tuấn ở dưới cái nhìn chăm chú của Trình Hiệp, ấn nút xác nhận.
Một giây sau, khóa mật mã đột nhiên hiển thị mật mã chính xác.
Giọng nói của Trình Hiệp run rẩy vì kích động: “Tổng giám đốc, mở rồi, vậy mà thật sự mở rồi.”
Môi của Đường Hạo Tuấn hơi nhếch lên: “Tôi nhìn thấy rồi.”
“Tổng giám đốc, mật mã anh nhập là gì thế?” Trình Hiệp nhìn anh hỏi.
“Là sinh nhật của bà nội.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Trình Hiệp ngộ ra: “Thì ra là sinh nhật của bà cụ, tôi còn tưởng là ngày giỗ của ba mẹ anh.”
“Ông nội trước đây từng nói, sau khi bà nội mất, ông quen cài tất sinh mật mã là ngày sinh nhật của bà nội, vậy thì lần này chắc cũng không ngoại lệ.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Trình Hiệp gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
Đường Hạo Tuấn mở cửa của két bảo hiểm ra, bên trong là một xấp tài liệu và một chiếc USB.
Đường Hạo Tuấn đưa USB cho Trình Hiệp, sau đó tự mình lấy tư liệu ra xem.
Quả nhiên là chứng cứ Đường Mãnh đâm chết ba mẹ anh.
Trong này có tư liệu của tài xế gây tai nạn, có thông tin của chiếc xe gây tai nạn, và giám định máu ở bên ngoài thân xe, còn cả sao kê chuyển khoản tiền mua chuộc tài xế của Đường Mãnh.
Nhìn thấy đây, trong mắt Đường Hạo Tuấn phát ra sát ý mãnh liệt.
Lúc này, Trình Hiệp nhìn qua: “Tổng giám đốc, đồ trong USB, tôi xem đơn giản, là ghi âm cuộc nói chuyện của Đường Mãnh và tài xế gây tai nạn, còn cả đoạn camera tai nạn năm đó, hai thứ như này, cộng thêm tư liệu trong tay anh thì đã có thể định tội Đường Mãnh rồi.”
Đường Hạo Tuấn không lên tiếng, ấn mở ghi âm đã dừng.
Nội dung cuộc ghi âm là tài xế sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bàn giáo cho Đường Mãnh.
Khi tài xế nói đến hai vợ chồng Đường Thần chết tại chỗ, Đường Mãnh ở ghi âm trực tiếp đắc ý cười lớn.
Tiếng cười đó, nghe mà khiến Trình Hiệp nổi hết da gà.
“Tôi vốn cho rằng, cho dù ông ta giết em trai em dâu, xong việc cũng nên sinh ra một chút áy náy, dù sao đó là người thân của ông ta, nhưng không ngờ tôi sai rồi, ông ta chỉ cảm thấy rất vui.” Trình Hiệp thở dài.
Khóe miệng của Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhếch lên: “Không sao, khoảnh khắc ông ta bị xử tử hình, tôi cũng sẽ cảm thấy vui.”
“Nên vậy.” Trình Hiệp gật đầu.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn lại ấn mở đoạn video camera đó.
Nội dung camera gần giống đoạn thời gian anh xem trước đó, chỉ có điều nhiều thêm một số chi tiết nhỏ.
Đó chính là xe đỏ đâm người, anh nhìn thấy biển số xe.
Chiếc xe đỏ đó sau khi đâm người, căn bản không có dừng, trực tiếp lái xe rời đi, nhoáng cái thì không thấy bóng dáng.
Không lâu sau, lại một chiếc xe đỏ lái tới, lúc này mới là xe của Lưu Mộng và Tống Vy, trước số xe khác với trước đó.
Chiếc xe đỏ này giống như Tống Vy nói, đè lên chân của ba anh, sau đó dừng lại ở cách đó không xa, sau đó cửa xe mở ra, Lưu Mộng dẫn Tống Vy xuống xe.
Cho nên người đâm người, quả thật không phải là Lưu Mộng.
“Người này…” Đường Hạo Tuấn đột nhiên dừng camera, phóng to hình ảnh camera.
Chỉ thấy một cô bé mặc quần áo màu vàng đứng ở bên đường, đang giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Nhưng cô bé đó đội mũ, không nhìn rõ mặt.
Trình Hiệp nhìn cô bé, lại nhìn đường, đột nhiên đã hiểu cái gì đó, sững sờ nói: “Tổng giám đốc, đoạn video mà anh từng xem trước đó, chắc không phải là cô bé này quay chứ, từ vị trí đứng của cô bé này thì thấy, góc độ quay của video đó, hoàn toàn chính là chỗ của cô bé này.
“Là cô ta quay.” Đường Hạo Tuấn gât đầu vì chắc chắn: “Người xem xung quanh không ít, nhưng lại không có một ai cầm điện thoại, điều này đại biểu điều gì?”
Trình Hiệp nghĩ một lát nhưng không nghĩ ra.
Đường Hạo Tuấn nói với ánh mắt u ám: “18 năm trước, còn chưa có điện thoại thông minh, ngay cả khái niệm cũng không có, chỉ có loại to tổ bố và nhỏ nhắn gọn gàng, căn bản không có chức năng quay chụp, mà điện thoại của cô gái này rõ ràng có, có thể thấy thân phận không tầm thường.
“Đúng thế.” Được anh nhắc nhở như vậy, Trình Hiệp đã hiểu: “18 năm trước, điện thoại chỉ chức năng camera, chỉ có hai ba mẫu, giá cả đều trên 60 triệu, người bình thường căn bản không mua nổi, loại mà cô bé này dùng… là Tora.”
Trình Hiệp thông qua hình dạng của chiếc điện thoại mơ hồ, nhận ra nhãn hiệu của chiếc điện thoại.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Cậu cho người đến công ty Tora, tìm danh sách mua 18 năm trước, có thể mua điện thoại đắt như vậy, không thể không có ghi chép, sau khi lấy được những ghi âm này, tìm ra cô bé này.”
“Được thì được, nhưng tìm cô ta làm cái gì, cô ta chỉ là một người vừa khéo nhìn thấy tai nạn xe mới quay video.”
“Vừa khéo nhìn thấy sao?” Đường Hạo Tuấn cười lạnh: “Vậy video mà cô ta quay, tại sao lại xuất hiện ở trong mail của tôi cách đây 18 năm?”