Đường Hạo Tuấn đến nơi người từng là trợ lý của ông nội ở.
Anh đã ở lại đó rất lâu, hỏi rất nhiều.
Câu trả lời cuối cùng anh nhận được gần như trùng khớp với những gì Tống Vy đã nói, cũng giống như anh đã suy đoán, cái chết của ba mẹ anh không phải do Lưu Mộng đụng phải, mà là do người của Đường Mãnh làm.
Kết quả này khiến Đường Hạo Tuấn bị đả kích rất mạnh, khi đi ra khỏi chỗ ở của trợ lý, bước đi của anh còn hơi lộn xộn.
Khi đi xuống cầu thang anh đã suýt ngã sấp xuống, nhưng nhờ có Trình Hiệp kịp thời đỡ lấy nên mới tránh được hậu quả.
“Tổng giám đốc, chúng ta về biệt thự sao?” Trình Hiệp đau lòng nhìn Đường Hạo Tuấn.
Giờ anh ta cũng mới biết hóa ra ông bà chủ bị Đường Mãnh giết, chứ không phải mẹ của Tống Vy.
Tất cả những gì tổng giám đốc làm với Tống Vy trong thời gian này đều trở thành trò cười, khiến Tống Vy bị tổn thương.
Cho nên, anh ta có thể đoán được giờ phút này trong lòng tổng giám đốc khó chịu như thế nào, chán nản biết bao.
“Trở về biệt thự.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu, giọng nói khàn khàn.
Anh muốn trở về gặp Tống Vy, muốn nói xin lỗi với cô.
Để cô biết rằng anh đã thực sự sai rồi.
“Vâng.” Trình Hiệp đỡ Đường Hạo Tuấn lên xe, lái về biệt thự.
Khi họ về đến biệt thự thì trời đã tối.
Khi Đường Hạo Tuấn bước vào căn biệt thự, bên trong hoàn toàn trống không, cực kỳ yên tĩnh, nếu không phải trong phòng bếp còn có tiếng động thì anh còn nghĩ ở đây không có người nào sống.
“Dì Vương!” Đường Hạo Tuấn hét lên.
Dì Vương ở trong bếp nghe thấy tiếng liền chạy ra ngoài: “Chào cậu chủ, sao cậu lại về rồi?”
“Vợ tôi đâu?” Đường Hạo Tuấn không trả lời chỉ hỏi tiếp.
Lẽ ra lúc này Tống Vy đang ở nhà với hai đứa trẻ, nhưng vừa rồi khi anh bước vào lại không thấy giày của ba mẹ con ở cửa ra vào.
Chẳng lẽ là họ ở bên ngoài chưa về sao?
Nghe Đường Hạo Tuấn hỏi về đến Tống Vy, vẻ mặt của dì Vương đột nhiên trở nên sốt ruột: “Cậu chủ, cậu mau đi khuyên mợ chủ về đi, buổi chiều mợ chủ khóc lóc trở về, rồi dọn hết mọi thứ, chuyển về căn hộ trước đây rồi.”
“Cái gì?” Con ngươi Đường Hạo Tuấn co rút lại: “Cô ấy chuyển về đó rồi?”
“Đúng vậy, tôi có níu thế nào cũng không được. Cậu chủ, cậu mau đuổi theo đưa mợ chủ về đi.” Dì Vương gật đầu.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại thành một đường thẳng, định nói gì đó.
Dì Vương lại nghĩ tới chuyện gì, tay chỉ lên lầu: “Đúng rồi, trước khi đi, mợ chủ có nói là để lại vài thứ trong phòng cho cậu, còn bảo nếu cậu trở về thì nhất định phải đi xem.”
Nghe vậy Đường Hạo Tuấn lập tức rảo bước đi lên lầu, nhanh chóng vào trong phòng.
Đường Hạo Tuấn mở cửa ra, trong phòng rất yên tĩnh, bên trong bày biện đầy đủ mọi thứ, nhưng đồ của Tống Vy thì đã biến mất.
Cô ấy thật sự đã mang đi tất cả đồ đạc của mình đi, không để lại một thứ gì!
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, trong lòng chợt thấy trống rỗng.
Anh đứng tại chỗ, ánh mắt quanh một lần gian phòng, cuối cùng thấy được ở trên giường có thấy thứ Tống Vy để lại cho anh.
Anh bước tới, là một túi hồ sơ.
Túi hồ sơ này khiến anh nhớ lại bản thỏa thuận ly hôn mình đã nhìn thấy ngày hôm đó.
Như vậy thì trong này...