Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Tống Vy cũng cảm thấy cô Giang này có chút gì đó không bình thường, đặc biệt là lời nói và tính cách rất giống với những nữ chính biết phấn đấu vươn lên, cố gắng không ngừng trong những phim truyền hình học đường rất lâu trước kia.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Tống Vy cũng không nói ra, sau khi nhìn Trình Hiệp một cái để cảnh cáo, cô lại mỉm cười với Giang Vân Khê: “Được rồi, tôi không xúc phạm cô Giang cô nữa, nhưng tôi vẫn câu nói đó, cô đã cứu chồng tôi, tôi sẽ cảm ơn cô, cô có thể suy nghĩ trước xem cô cần gì, khi nào nghĩ ra rồi cô có thể gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại tối qua là số cá nhân của tôi.”

Nói xong cô quay người đi về phía phòng.

Thấy vậy Giang Vân Khê vội vàng đi theo: “Rốt cuộc các cô có thân phận gì?”

Cô ta hỏi.

Tống Vy đi tiếp: “Tôi nghĩ chắc cô cũng đã đoán được rồi. Hai ngày trước không phải trên mạng có thông tin Sếp của Tập đoàn Đường thị mất tích sao? Chồng tôi chính là sếp tập đoàn Đường thị.”

Giang Vân Khê trợn trừng mắt.

Hóa ra anh ta thực sự là sếp tập đoàn Đường thị!

Cũng đúng, trên đời này làm sao có thể có hai người giống nhau như đúc vậy chứ.

Anh ta là Boss tập đoàn Đường thị, anh ta đã kết hôn, có vợ xinh đẹp như vậy và một cặp song sinh long phượng….

Tưởng tượng của Giang Vân Khê cho rằng Đường Hạo Tuấn chỉ là em trai sinh đôi của Boss tập đoàn Đường thị đã đổ vỡ tan tành, trong lòng cô ta vừa khó chịu vừa mơ hồ cảm thấy vui thầm.

Boss sao, nhất định là rất có tiền nhỉ?

Nếu cô ta ở bên cạnh Đường Minh Tuấn thì có phải những người này cũng gọi cô ta là mợ chủ như cô ta không?

Giang Vân Khê mỉm cười nhìn bóng lưng mảnh mai của Tống Vy, tim càng đập nhanh hơn, dã tâm ẩn hiện trong ánh mắt phát sáng.

Nhưng cô ta không hề biểu lộ một chút nào ra ngoài, hai tay đan vào nhau: “Nếu anh ta là Boss, thì tại sao lúc trước các cô lại phải đăng video nói rằng anh ta không hề mất tích.”

“Đây là bí mật doanh nghiệp. Cô Giang, cô đừng hỏi thì hơn.” Tống Vy còn chưa kịp trả lời thì Trình Hiệp đã lên tiếng, giọng điệu mang theo sự cảnh cáo.

Giang Vân Khê cắn môi, đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

Những người này thật khinh người quá đáng!

Có tiền là ghê gớm lắm sao!

Tống Vy hơi nghiêng mặt, liếc nhìn Giang Vân Khê, nhìn thấy vẻ oán hận trên mặt cô ta, nở một nụ cười thâm sâu, cô cũng lười không buồn để ý, đi thẳng về phía bác sĩ.

“Bác sĩ, Hạo Tuấn sao rồi?” Tống Vy lo lắng hỏi.

Bác sĩ cất dụng cụ chẩn đoán: “Tổng giám đốc không sao, chỉ là phần đầu bị cục máu đông chèn ép nên mãi vẫn chưa tỉnh lại, tôi nghe nói trước đây tổng giám đốc đã từng điều trị ở một bệnh viện nhỏ đúng không?”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.

Bác sĩ thở dài: “Chẳng trách, trang thiết bị y tế ở những bệnh viện nhỏ không đầy đủ, không thể làm được rất nhiều phẫu thuật, nếu như ở bệnh viện lớn thì cục máu đông trong đầu tổng giám đốc có thể dùng dụng cụ để đánh tan, nếu vậy anh ấy đã tỉnh lại từ lâu rồi chứ cũng không kéo dài mãi tới tận bây giờ.”

Nghe tin Đường Hạo Tuấn không sao, chỉ cần quay về bệnh viện lớn trong thành phố là có thể tỉnh lại Tống Vy liền thở phào nhẹ nhõm.

Trình Hiệp ở bên cạnh nhìn Giang Vân Khê trách móc: “Cô Giang, tôi rất cảm ơn cô vì cô đã cứu tổng giám đốc nhưng cô lại đưa tổng giám đốc vào một bệnh viện nhỏ, làm chậm trễ việc chữa trị của tổng giám đốc đấy cô biết không?”

Giang Vân Khê tủi thân bóp lòng bàn tay, giọng nói trở nên chói hơn: “Tôi cũng không còn cách nào khác, bệnh viện lớn quá đắt, tôi không có nhiều tiền như vậy để đưa anh ta tới đó.”

Trình Hiệp cười nhạt: “Rốt cuộc là cô không có tiền hay là cô không muốn thì tôi nghĩ trong lòng cô Giang rõ hơn ai hết, cho dù trong người cô không có tiền nhưng trên người tổng giám đốc có mà, điện thoại của tổng giám đốc không có ở đó nhưng ví tiền vẫn còn ở trên người, cho dù không có ví tiền thì đồng hồ, kẹp cà vạt, măng sét đều có giá không rẻ, cô cầm những thứ đó cho bệnh viện thì vẫn còn dư đấy.”

Ánh mắt Giang Vân Khê lóe lên vẻ kinh ngạc.

Hóa ra chiếc đồng hồ của anh lại có giá trị như vậy?

“Còn nữa cô Giang, cách cứu người của cô cũng sai đấy.” Trình Hiệp lại nói.

Giang Vân Khê chau mày, không phục: “Tôi sai ở đâu? Rõ ràng là tôi đã cứu anh ta mà bây giờ mấy người lại quay ngược lại trách tôi đã cứu sai, mấy người quá đáng thật đấy.”

“Rốt cuộc là chúng tôi quá đáng hay do cô Giang ích kỷ thì tôi cũng không muốn nhắc nữa. Chỉ là tôi muốn nói với cô Giang rằng, cách cứu người chính xác là đưa người vào bệnh viện, lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát tới đối chiếu thân phận của người bị thương, liên hệ với người nhà, như vậy người nhà của người ta sẽ không phải vì không tìm được người mà đứng ngồi không yên, cũng không làm chậm trễ việc chữa trị của người ta.” Tống Vy nhìn thẳng về phía Giang Vân Khê và nói.

Trình Hiệp gật đầu: “Mợ chủ nói không hề sai, cô Giang, cô có biết cô ích kỷ giấu tổng giám đốc đi như vậy, chúng tôi không tìm thấy anh ấy thì sẽ lo lắng như thế nào không, cả tập đoàn hỗn loạn, mợ chủ đau lòng, cả cậu chủ và cô chủ nhỏ cũng buồn bã, thậm chí tổng giám đốc còn có khả năng không thể tỉnh lại, mà tất cả những điều này đều là do cô gây ra đấy.”

Khuôn mặt Giang Vân Khê tái nhợt, loạng choạng bước lùi về sau hai bước: “Tôi... Tôi không biết sẽ như vậy, tôi hoàn toàn không nghĩ tới những điều này...”

Cô ta chỉ là một người bình thường, làm sao có thể suy nghĩ thấu đáo được như vậy chứ.

“Đúng, mấy người chúng tôi sẽ làm như vậy, cô không nghĩ được vậy cũng là điều bình thường nhưng nếu cô không nghĩ được tới chuyện báo cảnh sát thì tôi chỉ có thể nói là do cô cố ý, một người tự nhiên ngất bên bờ sông, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng nghi đúng không, cô không những không báo cảnh sát mà còn đem người ta về nhà, cô không sợ đối phương là người xấu sao?” Tống Vy chất vấn.

Giang Vân Khê mấp máy khóe miệng: “Anh…. anh ấy đẹp trai như vậy, làm sao có thể là người xấu chứ.”

Nghe đến đây, Tống Vy không còn gì để nói.

Trình Hiệp cũng không có gì để nói.

Bọn họ cũng coi như đã hiểu, người phụ này mê nhan sắc, hơn nữa đầu óc còn suy nghĩ không bình thường.

Ở trong mắt người phụ nữ này, chỉ cần đối phương đẹp trai thì nhất định không phải người xấu, còn ngược lại thì nhất định không phải là người tốt, nói không chừng sẽ báo cảnh sát như bình thường.

Hoặc có thể cô ta sẽ không báo cảnh sát mà cứ thế quay đầu bỏ chạy.

Nói tóm lại, người phụ nữ này nhìn trúng tổng giám đốc, muốn giữ tổng giám đốc lại và không muốn vợ anh tìm thấy người.

Nghĩ đến đây, Trình Hiệp liếc nhìn Giang Vân Khê khinh thường, sau đó nhìn Tống Vy: “Mợ chủ, chúng ta đừng nói những điều này với cô ta nữa, chúng ta đưa tổng giám đốc về trước thôi.”

Tống Vy ừ một tiếng: “Được, cậu gọi người mang cáng đến đây.”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu rồi đi gọi người.

Khi Giang Vân Khê nghe nói bọn họ sẽ đưa Đường Hạo Tuấn đi, trong lòng lập tức hoảng sợ, vô thức hét lên: “Các người không thể đem anh ấy đi!”

Ánh mắt Tống Vy trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ mất kiên nhẫn: “Anh ấy là chồng của tôi, vì sao tôi không thể đem anh ấy đi, không đem anh ấy đi để anh ấy ở đây sống cùng cô à? Cô Giang, cô có ý này đúng không?”

“Tôi... tôi...” Giang Vân Khê không ngờ mình lại nói hết ra những lời trong lòng, đôi mắt chột dạ đảo vòng quanh, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Khóe miệng Tống Vy giật giật lạnh lùng: “Tôi không quan tâm rốt cuộc là cô có ý gì, nhưng cô lén giấu người đi là phạm pháp, tôi không so đo với cô coi như nể tình cô đã cứu người, vậy nên cô Giang, cô đừng làm lãng phí chút ân tình này, nếu không người chịu thiệt sẽ là cô đấy.”

Nói xong, Tống Vy mặc kệ cô ta, tiến lên giúp đỡ Đường Hạo Tuấn lên cáng.

Giang Vân Khê đứng bên cạnh không thể ngăn được, chỉ có thể siết chặt hai lòng bàn tay, đôi mắt đỏ hoe đứng nhìn.

Không bao lâu sau, mười mấy chiếc ô tô sang trọng lái ra khỏi thôn.

Giang Vân Khê đứng ở đầu thôn, trân trân nhìn đoàn xe đi xa, không ai biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Bên kia, mấy người Tống Vy nhanh chóng trở lại thành phố trong 1 giờ đồng hồ.

Mạnh Ngọc đã nhận được điện thoại của Trình Hiệp, dẫn các nhân viên y tế đến chuẩn bị phòng phẫu thuật.

Đường Hạo Tuấn vừa xuống xe đã được đẩy ngay vào phòng phẫu thuật.

Tống Vy đang đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, Mạnh Ngọc chỉnh lại bộ quần áo phẫu thuật màu xanh lá trên người, nhìn dáng vẻ bồn chồn bất an của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, Hạo Tuấn sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK