Tống Vy nuốt nước bọt, ngại ngùng nhìn Đường Hạo Minh: “Sếp Đường, anh không sao chứ?”
Đường Hạo Minh đang sa sầm mặt mày, lau rượu vang trên mặt và tóc, nghe thấy câu này của cô, nở một nụ cười đạo đức giả, trả lời: “Cô nói xem, khuôn mặt đầy rượu này của tôi sao có thể không sao, đây đều là cô làm!”
Đôi mắt Tống Vy né tránh, vặn ngón tay: “Vậy thì sao, không phải anh bảo tôi giúp anh quấy nhiễu, làm thất bại cuộc xem mắt này sao, không kích thích một chút, cô gái lúc nãy chắc chắn sẽ không tin, anh nhìn cô ta đi dứt khoát như vậy, hiệu quả rất tốt không phải sao?”
“Đúng là rất tốt, nhưng chúng ta lúc đầu chỉ nói cô dùng thân phận vợ của tôi xuất trận, chứ không có nói cô đánh tôi, vậy tôi có thể cho rằng cô đang dùng công báo thù cá nhân không, bà xã đại nhân?” Đường Hạo Minh đứng dậy, sáp gần đến Tống Vy với vẻ cười như không cười.
Tống Vy kéo Tống Hải Dương lui về phía sau một bước: “Đừng có gọi lung tung, tôi là vợ anh khi nào!”
“Tôi cũng muốn biết, em trở thành vợ của anh ta từ khi nào!” Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, toàn thân Đường Hạo Tuấn toát ra khí lạnh, ánh mắt u ám nhìn Tống Vy.
“Chú Đường.” Tống Hải Dương gọi anh một tiếng.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn xuống, nhẹ nhàng gật đầu với Tống Hải Dương, coi như là một lời đáp lại.
Sau đó khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt lại trở lại vẻ lạnh lùng, anh sải đôi chân dài bước từng bước đi vào, đằng sau còn có Trình Hiệp đi theo.
“Sếp Đường, sao anh lại đến?” Tống Vy nhìn người đàn ông đang đi tới, khẽ sững sờ mà hỏi.
Đường Hạo Tuấn không có trả lời mà dừng ở trước mặt cô, phẫn nộ nhìn cô chằm chằm: “Em còn chưa trả lời câu hỏi tôi vừa hỏi, em trở thành vợ của anh ta từ khi nào?”
Anh chỉ vào Đường Hạo Minh, hỏi lại lần nữa.
Trước sự chất vấn mạnh mẽ của anh, trong lòng Tống Vy cảm thấy có chút chột dạ, khóe môi đỏ mọng mấp máy, chuẩn bị giải thích.
Tuy nhiên, lúc này, Đường Hạo Minh khoanh tay lại trước ngực, đùa cợt mà nói: “Để tôi trả lời câu hỏi này cho, vừa rồi…”
“Câm miệng, tôi không hỏi anh!” Đường Hạo Tuấn híp mắt một cách nguy hiểm, quát.
Đường Hạo Minh nhún nhún vai: “Được, tôi không nói là được!”
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới dời ánh mắt ra khỏi người anh ta, chuyển lên người Tống Vy.
“Mẹ, chú Đường hình như đang tức giận đó.” Tống Hải Dương kéo kéo góc áo của Tống Vy.
Tống Vy vỗ vỗ mu bàn tay của cậu bé: “Mẹ biết, con ngoan ngoãn đi qua một bên đi.”
“Ồ.” Tống Hải Dương cũng biết đây là chuyện giữa người lớn, cậu bé không thể tham gia, nên ngoan ngoãn buông góc áo cô ra, rồi ngồi xuống ghế sofa trong góc phòng bao.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Trình Hiệp một cái.
Trình Hiệp hiểu ý gật đầu, cũng đi đến ghế sofa với Tống Hải Dương.
Hiện tại chỉ còn ba người Tống Vy.
Tống Vy hít một hơi: “Sếp Đường, tôi không có trở thành vợ của ai, tất cả đều là hiểu lầm, là tôi giúp…”
“Vy Vy, cô giải thích với cậu ta những thứ này làm gì.” Đường Hạo Minh nhìn Đường Hạo Tuấn, mỉm cười ngắt lời: “Hạo Tuấn cũng đâu có liên quan gì đến cô, các người chỉ là bạn bè bình thường, cô giải thích mấy cái này với cậu ta, người nào không biết, sẽ còn tưởng cô là bạn gái cậu ta nữa đó.”
Nghe vậy, Tống Vy sững sờ.
Đúng vậy, tại sao cô lại giải thích cho Đường Hạo Tuấn chứ?
Bọn họ không có liên quan gì đến nhau, cô vội vàng giải thích thế này, ngược lại lại cảm thấy mình như đang gấp gáp muốn dính líu đến anh vậy, rõ ràng tối hôm qua cô mới nói qua, tránh xa Đường Hạo Tuấn, tại sao cứ không nhớ chứ!
Tống Vy ảo não mà cắn môi, không nói gì.
Thấy cô nghe xong lời của Đường Hạo Minh liền im bặt, hai tay Đường Hạo Tuấn siết chặt, trong mắt giăng đầy bão táp, khí tức toàn thân càng trở nên lạnh hơn.
Nhưng Đường Hạo Minh vẫn chê vấn đề chưa đủ loạn, lại cười nói: “Hạo Tuấn, cậu vừa vào đã chất vấn Vy mấy câu này rồi, cậu lấy thân phận gì để hỏi vậy?”
Thân phận?
Đường Hạo Tuấn mím mím môi mỏng, không trả lời.
Đường Hạo Minh đẩy đẩy gọng kính, cười thấp: “Không trả lời được chứ gì, bởi vì cậu không có tư cách gì cả, Vy cũng không có quan hệ gì với cậu, cho nên cậu không có tư cách chất vấn cô ấy, cô ấy làm gì cũng không liên quan đến cậu!”