Tống Vy giả vờ như không nghe thấy, cúi người chuẩn bị mang giày xuống xe.
Đường Hạo Tuấn đá giày cao gót sang một bên, khiến cô không lấy được.
“Tôi nói lại lần nữa, gác chân lên!” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn Tống Vy, lại nói.
Tống Vy cắn môi dưới: “Sếp Đường, chuyện này tôi có thể tự làm, không phiền anh.”
Nói xong, cô vươn tay với lấy chiếc túi ở bên cạnh anh.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào túi, Đường Hạo Tuấn đột nhiên nắm lấy chân cô đặt mạnh lên đùi mình.
Tống Vy trợn to mắt: “Sếp Đường, anh…”
“Câm miệng!” Đường Hạo Tuấn mím môi quát.
Tống Vy theo bản năng ngậm miệng lại.
Đường Hạo Tuấn lấy đồ trong túi ra lau sạch vết thương ngoài cho cô, sau đó vứt tăm bông xuống rồi nắm lấy cổ chân cô, tay còn lại nắm lấy bàn chân cô, muốn cử động chỗ bị bong gân của cô.
Nhưng Tống Vy đột nhiên co chân lại, cười lên.
Đường Hạo Tuấn cau mày nhìn cô: “Em cười cái gì vậy?”
“Ngứa!” Tống Vy thu lại khuôn mặt tươi cười, khẽ đáp.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, lúc này mới biết, hoá ra cô sợ ngứa, đôi môi mỏng cong lên, không nói lời nào, bắt đầu động đậy cổ chân.
Bong gân của cô không nghiêm trọng lắm, khác với hai lần đầu mắt cá chân sưng cao, lần này chỉ là bong gân nhẹ.
Nhưng lý do khiến cô không thể di chuyển vào thời điểm đó có lẽ là vì quá hoảng sợ.
Sau khi cử động cổ chân của cô, Đường Hạo Tuấn đã cắt băng và bó cho cô.
Tống Vy nhìn anh như vậy, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp nói: “Sếp Đường, rốt cuộc sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Động tác trên tay Đường Hạo Tuấn chợt khựng lại, nhưng rất nhanh lại trở nên tự nhiên lại, tiếp tục băng bó.
Tống Vy siết chặt tay mình, như đã hạ quyết tâm gì đó, hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: “Sếp Đường, tôi thích anh!”
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn chợt co lại, ngẩng đầu nhìn cô, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy lòng lại có gợn sóng và vui sướng.
Anh đã biết tình cảm của cô dành cho anh từ rất lâu trước đây, nhưng cô chưa bao giờ chính miệng thể hiện điều đó.
Không ngờ bây giờ cô đã thực sự nói ra.
Tống Vy cười khổ nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biến hoá nào của Đường Hạo Tuấn.
Hóa ra lời tỏ tình của cô không hề tạo ra một chút cảm xúc nào cho anh ư?
Như vậy cũng tốt, biết anh không có chút ý gì với mình, cô có thể từ bỏ triệt để hơn.
Tống Vy thu lại đôi chân đang băng bó của mình, cuộn tròn ngồi trên ghế: “Sếp Đường, tôi cũng không biết mình đã thích anh từ lúc nào, đến khi nhận ra thì đã không kịp nữa rồi, anh biết không, tôi đã từng mấy lần muốn khắc chế tình cảm của mình đối với anh.”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy.
Anh thực sự không biết điều này.
“Nhưng không thành công, bởi vì mỗi lần tôi hạ quyết tâm, anh đều sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi, sau đó tôi cứ không thể quên được anh, mãi đến mấy hôm trước, có người nói với tôi…”
“Người đó là ai?” Đường Hạo Tuấn híp mắt lại ngắt lời cô.
Sau khi rời khách sạn vào ngày hôm đó, anh đã bảo Trình Hiệp đi tra người đã gặp cô, nhưng vẫn mãi chưa tra được.
Bây giờ cô chủ động nhắc tới, anh đương nhiên không thể bỏ qua.
Tống Vy lắc đầu, không định nói cho Đường Hạo Tuấn biết đó là Lâm Giai Nhi.
Nói ra, sẽ chỉ khiến Lâm Giai Nhi nghĩ rằng cô đang ly gián bọn họ, hà tất gì phải vậy!