Bởi vì cô biết những gì Trần Châu Ánh nói đều đúng.
Mặc dù cô có cái danh là mợ Đường, nhưng cô đã không có thế lực bằng Đường Hạo Tuấn, càng không có đầu óc thông minh như Đường Hạo Tuấn.
Cho nên nếu như cô đi theo bên cạnh Đường Hạo Tuấn, đúng là rất có thể cô sẽ không giúp gì được cho Đường Hạo Tuấn, ngược lại còn trở thành gánh nặng ngáng chân Đường Hạo Tuấn, gây cản trở cho anh.
Trước đó cô không nghĩ tới chuyện này, nhưng mà bây giờ sau khi Trần Châu Ánh nhắc tới thì cô mới giật mình phát hiện cô ở lại bên cạnh Đường Hạo Tuấn có lẽ sẽ có hậu quả gì.
Con người Đường Hạo Minh vốn rất thâm độc, vì để đạt được mục đích của mình mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, cô cũng sẽ không tự luyến đến nỗi nghĩ rằng Đường Hạo Minh yêu mình thì sẽ không làm ra chuyện tổn hại tới mình.
Tuy là Đường Hạo Minh có tình cảm với cô, nhưng mà tình cảm này tuyệt đối không sâu đậm, ít nhất còn kém hơn Đường Hạo Tuấn đối với cô.
Đường Hạo Tuấn yêu cô, là tình yêu có thể vì cô mà không màng tới mạng sống.
Nếu như đứng trước cô và mạng sống của mình, chắc chắn là Đường Hạo Tuấn sẽ lựa chọn cứu cô.
Cô có lòng tin này đối với Đường Hạo Tuấn.
Nhưng mà Đường Hạo Minh thì sẽ không, nếu như Đường Hạo Minh đứng trước lựa chọn như thế, anh ta sẽ không lựa chọn cô, mà là lựa chọn mình.
Bởi vì đối với tình yêu, trước giờ Đường Hạo Minh vẫn luôn rất tỉnh táo, tình yêu có thể có, nhưng tuyệt đối nó không thể ảnh hưởng tới anh ta.
Nói dễ nghe một chút, loại người này chỉ muốn tốt cho mình.
Nói khó nghe một chút, là ích kỷ.
Mặc dù cách làm của Đường Hạo Minh không sai, nhưng mà lại làm cho lòng người cảm thấy phản cảm.
Nói cách khác, dù Đường Hạo Minh có tình cảm với cô, nhưng bởi vì mục đích cá nhân, cho nên sẽ không hề do dự mà bỏ qua cô, thậm chí còn lợi dụng cô.
Giống như lần này, Đường Hạo Minh muốn quyết đấu với Đường Hạo Tuấn, vì để ép chết Đường Hạo Tuấn, Đường Hạo Minh tuyệt đối có khả năng sẽ động vào cô trước, tìm bước đột phá từ cô để có thể có được mục đích dạy dỗ Đường Hạo Tuấn.
Làm như vậy, Đường Hạo Minh có thể không cần phải trực tiếp đối đầu với Đường Hạo Tuấn.
Dù sao thì thế lực của Đường Hạo Tuấn mạnh hơn Đường Hạo Minh, nếu như đối đầu chính diện với Đường Hạo Tuấn, vậy thì sác xuất Đường Hạo Tuấn có thể đánh chết Đường Hạo Minh cao hơn nhiều, dù sao thì thế lực của bọn họ chênh lệch nhau như thế.
Cho nên chắc chắn là Đường Hạo Minh sẽ không chọn cách giáp lá cà với Đường Hạo Tuấn, dù sao thì Đường Hạo Minh không phải là một kẻ ngốc, anh ta biết mình có năng lực tới đâu.
Anh ta hận Đường Hạo Tuấn như thế, chắc chắn muốn hại chết Đường Hạo Tuấn, cho nên Đường Hạo Minh sẽ không lựa chọn trực tiếp đối mặt với Đường Hạo Tuấn, bởi vì làm như vậy thì khả năng Đường Hạo Minh thất bại sẽ vô cùng lớn.
Cho nên, nếu như cô là Đường Hạo Minh thì cô sẽ lựa chọn bắt đầu tấn công vào nhược điểm của Đường Hạo Tuấn, tốt nhất là nhược điểm trí mạng.
Mà nhược điểm trí mạnh của Đường Hạo Tuấn là gì?
Chính là cô và bọn nhỏ.
Đường Hạo Tuấn thông minh như thế, đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới những chuyện này, cho nên anh mới vội vàng đưa bọn nhỏ đi, cũng nghĩ đến chuyện muốn đưa cô đi.
Chỉ là cô lại không chịu đi.
Mà mặc dù thế lực của Đường Hạo Minh kém hơn Đường Hạo Tuấn, nhưng thực lực chắc chắn không nhỏ, chỉ cần không đối đầu chính diện với Đường Hạo Tuấn thì Đường Hạo Minh có muốn làm cái gì đi nữa cũng rất dễ dàng, xác suất thành công cũng cao hơn. Ví dụ như bắt cóc cô để uy hiếp Đường Hạo Tuấn, ví dụ như trực tiếp giết chết cô.
Mặc dù cách làm này phiền phức thì phiền phức, khó khăn thì khó khăn, nhưng ít ra nó còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc đối đầu trực tiếp với Đường Hạo Tuấn.
ít nhất nếu như cô là Đường Hạo Minh thì cô cũng sẽ ra tay từ những điểm yếu xung quanh Đường Hạo Tuấn, làm như vậy đã có thể không cần phải đối đầu trực tiếp với Đường Hạo Tuấn, mà còn có thể tấn công vào chỗ đau của Đường Hạo Tuấn. Một
mũi tên trúng hai con nhạn, tốt biết bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Tống Vy nhịn không được mà mím chặt môi.
Cô đã biết tại sao thái độ lần này của Đường Hạo Tuấn lại kiên quyết như thế, tại sao lại tình nguyện chiến tranh lạnh với cô mà không muốn thỏa hiệp với cô.
Bởi vì Đường Hạo Tuấn đã nghĩ đến những chuyện này từ trước, còn cô thì không.
Cô chỉ khăng khăng muốn ở bên cạnh anh, muốn cùng anh đối mặt, căn bản không nghĩ tới những kết quả khác, mà Đường Hạo Tuấn thì đã nghĩ tới rồi.
Cho nên, chỉ dựa vào điểm này, cô đã thấy mình suy nghĩ quá nông cạn, tầm nhìn không rộng bằng Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn phải lo liệu lâu xa, còn cô thì chỉ muốn đồng hành cùng anh mà không để ý đến hậu quả.
Chỉ sợ là mấy ngày nay trong mắt Đường Hạo Tuấn, cô là đang cố tình gây sự.
Nghĩ đến những chuyện này, Tống Vy không muốn ăn sáng nữa, cô đặt thìa xuống, xoa xoa huyệt thái dương: “Châu Ánh, cậu đã nghĩ tới những chuyện này từ rất sớm à?”
Trần Châu Ánh gật đầu: “Đương nhiên rồi, đến ngày thứ hai khi hai người chiến tranh lạnh với nhau thì tớ đã nghĩ tới.”
“Vậy tại sao cậu lại không nói cho tớ biết?” Tống Vy ai oán nhìn cô.
Trần Châu Ánh vội vàng dựa lưng ra sau: “Cậu đừng có trách oan tớ nha, tớ muốn nói cho cậu biết, nhưng mà sếp Đường đã nhìn thấu tâm tư tớ từ lâu rồi, nên mới ngăn cản tớ, kêu tớ đừng có nói cho cậu biết.”
“Tại sao?”
Tống Vy mở to mắt, cô không hiểu.
Trần Châu Ánh nhún vai: “Còn có thể là tại sao nữa chứ, đạo lý dễ hiểu như vậy mà. Ngay từ đầu mọi người đã nghĩ ra rồi, chỉ có một mình cậu cứ đắm chìm trong suy nghĩ muốn ở lại nên mới không nghĩ ra. Mục đích mà sếp Đường làm như vậy rất đơn giản, chính là muốn để cậu hiểu rõ, dù sao thì bản thân mình hiểu rõ vẫn tốt hơn so với việc để người ta nói cho mình biết, ít nhất là cậu có thể hiểu nỗi khổ tâm của sếp Đường hơn.”
Lời nói này khiến Tống Vy không biết nói gì, bởi vì đúng là như thế.
Tự mình hiểu rõ dù sao thì cũng có sức thuyết phục hơn là so với người khác nói.
Đường Hạo Tuấn muốn cô tự nhìn rõ vấn đề, cho nên mới ngăn cản Tống Vy.
Tống Vy nhìn cô: “Vậy sao bây giờ cậu lại đột nhiên nói cho tớ biết vậy?”
Trần Châu Ánh thở dài: “Tớ đâu có muốn nói đâu, nhưng mà không có cách nào khác, hai người đang chiến tranh lạnh với nhau nhiều ngày như thế, tớ là người ngoài chỉ nhìn thấy đã nhức đầu rồi, hơn nữa bởi vì cuộc chiến tranh lạnh mà ngày nào cậu cũng xoắn xoa xoắn xít, cả ngày cứ không hiểu điểm mấu chốt. Tớ không thể kiên nhẫn được nữa, cho nên mới quyết định nói cho cậu biết, cứ tiếp tục như vậy, tình cảm giữa cậu và sếp Đường chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Nói thật nha Vy Vy, có rất nhiều chuyện cậu có thể nhìn thấy rất rõ ràng, suy nghĩ rõ ràng, tại sao chỉ có duy nhất chuyện này là cậu nghĩ mãi mà không ra vậy?"
Tống Vy chớp chớp mắt: “Có thể là bởi vì lúc trước Hạo Tuấn xảy ra chuyện thật sự đã dọa tớ rất sợ, cho nên lần này..."
Cô không tiếp tục nói nữa.
Tống Vy nhìn cô: “Vậy sao bây giờ cậu lại đột nhiên nói cho tớ biết vậy?”
Trần Châu Ánh thở dài: “Tớ đâu có muốn nói đâu, nhưng mà không có cách nào khác, hai người đang chiến tranh lạnh với nhau nhiều ngày như thế, tớ là người ngoài chỉ nhìn thấy đã nhức đầu rồi, hơn nữa bởi vì cuộc chiến tranh lạnh mà ngày nào cậu cũng xoắn xoa xoắn xít, cả ngày cứ không hiểu điểm mấu chốt. Tớ không thể kiên nhẫn được nữa, cho nên mới quyết định nói cho cậu biết, cứ tiếp tục như vậy, tình cảm giữa cậu và sếp Đường chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Nói thật nha Vy Vy, có rất nhiều chuyện cậu có thể nhìn thấy rất rõ ràng, suy nghĩ rõ ràng, tại sao chỉ có duy nhất chuyện này là cậu nghĩ mãi mà không ra vậy?”
Tống Vy chớp chớp mắt: “Có thể là bởi vì lúc trước Hạo Tuấn xảy ra chuyện thật sự đã dọa tớ rất sợ, cho nên lần này...,"
Cô không tiếp tục nói nữa.
Trần Châu Ánh giật mình gật đầu: “Thì ra là thế, tớ đã hiểu rồi, cũng có thể cảm thông cho cậu, quả thật là lần đó đã dọa tất cả mọi người hoảng sợ, cho nên cậu có phản ứng kích động như vậy cũng là chuyện bình thường, dù sao thì cũng là do cậu quá quan tâm tới sếp Đường.”
Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng vậy đó.”
Bởi vì quá quan tâm, cho nên cô không muốn nhận thua trước.
Nhưng mà bây giờ hình như là cô không thể không lui.
“Vy Vy, bây giờ cậu định làm như thế nào?” Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy rồi hỏi.
Tống Vy xoa xoa mũi: “Còn có thể làm gì được nữa, đương nhiên là phải thỏa hiệp rồi, cậu cũng đã nói rõ ràng như thế, bản thân tớ cũng biết rõ nếu như mình không đi thì sẽ khiến Hạo Tuấn phải lo lắng cỡ nào, vậy đương nhiên là tớ phải lựa chọn rời đi rồi, không thể liên lụy anh ấy được.”
“Như vậy mới đúng chứ.” Trần Châu Ánh thở phào một hơi, mỉm cười gật đầu.
Tống Vy kéo kéo khóe miệng, cầm thìa lên không yên lòng khuấy khuấy cháo trong chén.
Trần Châu Ánh lại hỏi: “Vậy cậu dự định đến lúc nào sẽ tìm sếp Đường để nói rõ suy nghĩ của mình?”
“Chờ đến lúc anh ấy về.” Tống Vy nói.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Cũng đúng, tớ quên mất sếp Đường ra ngoài rồi, lúc nãy cậu còn cầm điện thoại, lo lắng cho sếp Đường lắm hả.”
“Ai lo lắng cho anh ấy.” Tống Vy đỏ mặt lập tức phản bác.
Trần Châu Ánh lườm nhìn cô: “Còn không chịu thừa nhận nữa chứ, lo lắng thì nói lo lắng, vì đó là chồng của cậu mà còn xấu hổ cái gì?”
“Được rồi nha.” Tống Vy giận dỗi trừng mắt nhìn Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh. cười ha hả: “Rồi rồi rồi, tớ không nói nữa, không nói nữa, nhưng mà đúng là ngày hôm nay sếp Đường ra ngoài từ rất sớm, vội vội vàng vàng, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra. Nếu như cậu thật sự lo lắng thì vẫn nên hỏi một chút đi, không thì trong lòng cậu không thấy yên tâm được, nếu xảy ra chuyện gì, có lẽ là cậu sẽ hối hận tại sao bây giờ mình lại không chịu hỏi.”