Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 99: KHÔNG PHẢI TỐNG HUYỀN

Tống Vy ngượng ngùng cười: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, là tôi tự chủ trương, không nói cho anh biết.”

Đường Hạo Tuấn lắc đầu, khen ngợi nhìn cô: “Em làm tốt lắm, nếu em không đề phòng trước thì show thời trang hôm nay đã bị phá hủy rồi!”

“Đúng vậy.” Tống Vy cảm khái mím môi đỏ.

Cô cũng cảm thấy may vì lúc trước đã làm thế.

Tống Huyền cũng đã hiểu ra.

Chẳng trách quần áo người mẫu biểu diễn vẫn nguyên vẹn.

Thì ra sự thật là thế này!

Tống Vy cười cười: “Chủ nhiệm Tống, bất ngờ không?”

Tống Huyền khinh thường: “Hứ, không bất ngờ, nhưng đúng là rất ngạc nhiên, tuy nhiên cô nói nhiều như thế thì có ích lợi gì, tôi vẫn là câu nói cũ, tôi không hề làm!”

“Thật sao?” Đường Hạo Tuấn dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.

Mắt Tống Huyền hơi lóe lên, đột nhiên gật đầu: “Em thề, em thật sự không làm chuyện này.”

“Vậy cô có gì để nói về người này.” Đường Hạo Tuấn vỗ tay, một bảo vệ dẫn một người đàn ông bước vào.

Thấy người đàn ông kia, Tống Huyền luống cuống, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Xem ra cô có quen anh ta.” Đường Hạo Tuấn mím môi lộ ra chút lạnh lẽo.

Tống Huyền hít sâu, giống như bất chấp mọi thứ: “Không sai, tôi có quen anh ta.”

Tống Vy nhướng mày.

Thừa nhận nhanh thật!

“Vậy cô nói xem, anh ta là ai?” Đường Hạo Tuấn đẩy người đàn ông kia đến trước mặt Tống Huyền.

Còn không đợi Tống Huyền nói gì, Tống Vy nhìn chằm chằm người đàn ông kia, đột nhiên vỗ tay: “A, tôi nhớ ra anh rồi, anh là nhân viên đến nói với tôi là Tống Huyền đến tìm ngày hôm qua.”

“Là tôi, xin lỗi, tôi cũng bị tiền tài làm mờ mắt, là cô Tống Huyền nói, chỉ cần làm một bộ chìa khóa của phòng hóa trang cho cô ấy, lại dán ảnh lên trên camera thì sẽ cho tôi một tỷ rưỡi, cho nên tôi mới…” Người đàn ông hổ thẹn cúi đầu.

Tống Vy mặt mày ngơ ngác: “Ảnh? Ảnh gì?”

“Là ảnh chụp hình phòng hóa trang và các hành lang đi thông đến phòng hóa trang.” Đường Hạo Tuấn khẽ mím môi mỏng, giải thích thắc mắc cho cô.

Tống Vy nhíu đôi mày đẹp, sau đó hiểu ra: “Tôi biết rồi, đầu tiên Tống Huyền chụp ảnh không có người của phòng hóa trang và các hành lang, sau đó dán ảnh chụp trước màn hình máy theo dõi, như vậy thứ máy theo dõi quay được, luôn là phòng hóa trang và hành lang không người.

“Không sai.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy cắn môi: “Chẳng trách tôi cứ cảm thấy video theo dõi có vấn đề, thì ra vấn đề nằm ở đây!”

Không thể không nói, chiêu này của Tống Huyền đúng là rất khôn khéo, gần như có thể lừa gạt tất cả mọi người.

Tống Vy tức giận nhìn Tống Huyền.

Tống Huyền trừng ngược lại, sau đó vội vàng nhìn Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, em thừa nhận em có mua chuộc người này, lúc đầu em cũng có ý định cắt hư quần áo, bởi vì em hận cô ta, thân phận cô cả nhà họ Tống và vợ chưa cưới của anh cũng vì cô ta nên mới đến trên người em, cho nên em không bao giờ có được cảm giác an toàn, em muốn đuổi cô ta đi, nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Mặt Đường Hạo Tuấn vô cùng tăm tối.

Tống Vy cũng hơi kinh ngạc nhìn Tống Huyền.

Cô không ngờ Tống Huyền lại dám nói trắng trợn ra những hận thù đối với cô như thế.

“Nhưng em dám thề, em thật sự không có phá hư quần áo!” Tống Huyền dựng thẳng ba ngón tay.

Lúc này, nhân viên kia cũng nói: “Cô Tống Huyền nói thật, cô ta làm tôi xử lý xong theo dõi lại đến phòng trang điểm canh chừng giùm cô ta, nhưng mà lúc chúng tôi đến phòng trang điểm thì đống quần áo đó đã bị cắt rách rồi!”

“Cái gì?” Tống Vy không tin nổi ho to.

Đường Hạo Tuấn cũng hơi kinh ngạc, nhíu chặt mày lại.

Tống Huyền nắm chặt nắm đấm, trên mặt đầy vẻ tức giận: “Người thật sự phá hư quần áo chắc chắn muốn vu oan cho tôi, cũng giống như lúc Tống Vy bị cảnh sát đánh ở đồn cảnh sát vậy, rõ ràng tôi không hề mua chuộc hai cảnh sát đó, nhưng mấy người lại đều nghi ngờ tôi.”

Tuy khi nhìn thấy người khác cắt hư quần áo thì cô rất vui, nhưng cô lại không thể nào chấp nhận được chuyện cô gánh tội thay người khác.

“Cô nói lần trước người mua chuộc cảnh sát cũng không phải là cô?” Tống Vy rất khó hiểu trước vấn đề này.

Hai lần này cô đều nghĩ là do Tống Huyền làm.

Nhưng kết quả lại không phải.

“Nhảm nhí, đương nhiên không phải tôi, nếu tôi mua chuộc, cô tưởng cô còn sẽ yên lành mà đi ra ngoài sao?” Tống Huyền khinh thường liếc Tống Vy.

Lòng Tống Vy trầm xuống, ánh mắt thay đổi thất thường: “Nếu cô không làm những chuyện đó thì rốt cuộc là ai làm?”

“Ai biết ngoại trừ tôi ra, cô còn có kẻ thù nào hay không chứ.” Tống Huyền hừ lạnh nói.

Đường Hạo Tuấn vuốt cằm, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, anh buông tay, lạnh nhạt nhìn Tống Huyền: “Nếu cô không làm chuyện này, nhưng cũng không thể bỏ qua dễ dàng như thế, Trình Hiệp.”

Đường Hạo Tuấn gọi.

Trình Hiệp đứng lên.

Đường Hạo Tuấn chỉ Tống Huyền: “Mang cô ta về nhà họ Tống, nói với Tống Huy Khanh, trông cô ta cho kỹ vào, nếu không có việc gì tôi sẽ hỏi ông ấy.”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu, sau đó đi về phía Tống Huyền.

Tống Huyền vội vàng lui ra sau: “Hạo Tuấn, em đã nói không phải do em làm rồi, vì sao anh còn muốn phạt em?”

“Bởi vì cô từng có ý định đó.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Cô nên may là cô không làm thành công, nếu không hôm nay danh dự của tập đoàn Đường Thị đều bị cô phá hủy!”

Tống Huyền hơi co rụt người lại: “Làm… làm gì mà quá đến thế?”

“Phụt!” Nghe được lời này, Tống Vy nhịn không được cười thành tiếng: “Chủ nhiệm Tống, cô tưởng tổng giám đốc Đường nói đùa với cô sao? Khách mời của show thời trang hôm nay đều là những người có chức quyền của các thương hiệu quốc tế, không chỉ thế, cho dù là người bình luận hay là người mẫu biểu diễn cũng đều là người có tên tuổi ở quốc tế, kể cả truyền thông cũng thế.”

“Nhà thiết kế Tống nói đúng.” Trình Hiệp bổ sung thêm: “Chúng tôi mời nhiều người nổi tiếng như thế là vì muốn công ty trang phục được nổi tiếng khắp thế giới, nếu không phải nhà thiết kế Tống chuẩn bị trước hai phần quần áo, show thời trang hôm nay không chỉ trở thành trò hề của tập đoàn Đường Thị, còn sẽ làm khách quý nảy sinh mâu thuẫn với tập đoàn Đường Thị, bởi vì họ sẽ cảm thấy tập đoàn Đường Thị đang trêu chọc bọn họ!”

“Bây giờ cô đã hiểu chưa?” Đường Hạo Tuấn rũ mắt, ngạo nghễ nhìn Tống Huyền.

“Em…” Tống Huyền há miệng, nói không nên lời, sau đó ngoan ngoãn để Trình Hiệp dẫn đi.

Còn nhân viên kia lại bị bảo vệ đưa cho phía cảnh sát.

Rất nhanh, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Đường Hạo Tuấn và Tống Vy.

Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ, nói với Tống Vy: “Anh đưa em về.”

“Ừ.” Tống Vy đồng ý.

Hai người một trước một sau đi ra bãi đậu xe.

Trên đường, Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn rất nhiều lần, cuối cùng nhịn không được nói: “Tổng giám đốc Đường, xin lỗi, tuy Tống Huyền không phải là người làm chuyện này, nhưng Tống Huyền nói không sai, có lẽ tôi còn có kẻ thù khác, tôi…”

“Có lẽ cũng chưa chắc là kẻ thù của em.” Đường Hạo Tuấn rũ mắt ngắt lời cô.

Tống Vy chớp mắt: “Ý của tổng giám đốc Đường là…”

“Có khả năng hung thủ của chuyện lần này là đang nhắm vào tôi và Đường Thị.” Đường Hạo Tuấn híp mắt trả lời.

Thân là người nắm quyền của tập đoàn Đường Thị, cho dù là về mặt làm ăn hay là chuyện đời tư đều có rất nhiều người ngứa mắt anh, có rất nhiều người muốn lôi anh xuống vị trí đó, Đường Hạo Minh chính là một trong số đó.

Có lẽ chuyện này là do Đường Hạo Minh làm thì sao?

Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn bỏ tay vào túi quần: “Tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, cho em một câu trả lời hợp lý.”

“Được.” Tống Vy gật đầu.

Một tiếng sau, đến chung cư.

Đường Hạo Tuấn dừng xe ở dưới lầu: “Em về nghỉ ngơi vài tiếng trước đi, tiệc mừng công tối nay đừng đến trễ đó.”

“Tôi biết rồi.” Tống Vy phất tay chào anh.

Đường Hạo Tuấn đóng cửa sổ xe, lại khởi động xe rời đi.

Tống Vy nhìn theo xe anh, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, mới xoay người vào chung cư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK