“Nhưng sếp, độ khó có phải quá cao rồi không, trước đây chúng ta đã điều tra lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm ra, bây giờ một tuần….” Trình Hiệp rất khó xử.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím chặt: “Có thể đi tìm ông Cố.”
Trình Hiệp trợn to hai mắt: “Sếp Đường, ngài muốn nhà họ Cố giúp đỡ ư?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Ông Cố năm đó nợ ông nội một ân tình, nếu cậu tìm ông ấy, ông ấy sẽ giúp đỡ.”
“Tôi hiểu rồi, với sự hỗ trợ của ông Cố, chắc chắn sẽ tìm ra người đó.” Trình Hiệp kích động nắm chặt tay.
Sếp tuy rất quyền lực nhưng cũng có rất nhiều hạn chế, không thể điều tra sâu một người, nếu không sẽ khiến bên trên bất mãn.
Nhưng chỉ cần những người bên trên cho phép, hạn chế này sẽ tự nhiên biến mất.
Kết thúc cuộc gọi, Đường Hạo Tuấn chậm rãi đặt điện thoại xuống, cuối cùng nhìn về phía Tống Vy đang lái xe rời đi, lúc này mới xoay người trở vào bệnh viện.
Trong nháy mắt, một tuần trôi qua.
Tuần này, Tống Vy rất bận rộn, căn bản là chạy giữa studio và xưởng, đến bệnh viện cũng không có nhiều thời gian.
Cuối cùng cũng bận xong, cuộc thi dành slot bên hiệp hội cuối cùng cũng chọn được mười bốn người đứng đầu, cộng thêm cô và tuyển thủ hạt giống giả Tống Huyền kia, thì cuối cùng cũng phải tiến hành cuộc thi 16 chọn 8 rồi.
Vào ngày thi đấu, Giang Hạ cũng đẩy Kiều Phàm ra khỏi bệnh viện đến cổ vũ Tống Vy.
“Vy à, cố lên!” Giang Hạ đứng sau xe lăn của Kiều Phàm và vẫy tay với Tống Vy.
Kiều Phàm cũng mỉm cười và động viên: “Vy, tôi tin em nhất định có thể lấy được slot cuối cùng.”
“Cảm ơn, tớ sẽ cố gắng.” Tống Vy cảm động gật đầu, cùng với sự ủng hộ của hai người, tự tin đi về phía tòa nhà hiệp hội.
Vừa bước tới cửa, liền đụng phải Tống Huyền từ bên kia đi tới.
Cả hai người đều sững sờ.
Nhưng Tống Vy là người hoàn hồn trước, nhàn nhạt liếc nhìn Tống Huyền một cái, không định để ý đến cô ta, liền đi thẳng vào trong.
Nhưng mà Tống Huyền lại kêu Tống Vy lại: “Đứng lại đó!”
Tống Vy dừng lại, cúi đầu nhìn Tống Huyền trên xe lăn: “Có chuyện gì không?”
“Tôi là người bị thương, cô nên để tôi vào trước!” Tống Huyền hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Tống Vy âm thầm giật giật khóe miệng: “Tống Huyền, cô đúng là phải tranh giành với tôi tất cả mọi thứ mà, bây giờ ngay cả thứ tự vào cửa mà cũng phải tranh, cô thật đúng là càng sống thì càng thụt lùi đó.”
“Vậy thì sao, chỉ cần khiến cô không vui, là tôi sẽ rất vui.” Tống Huyền đắc thắng cười với cô.
Tống Vy trầm mặt xuống: “Vậy sao, nếu tôi nói không cho cô vào thì sao?”
“Cô có thể thử, xung quanh đây có phóng viên đó, bọn họ vì để biết tiến độ cuộc thi mà ngày nào cũng mai phục ở đây hết, nếu như người thiết kế chính của Dục Hoả Trùng Sinh bị chụp lại cảnh, ngay cả một người thương tật mà cũng không chịu nhường, thì cô nói cô có bị mấy người trên mạng chửi đến xói trán không hả?” Tống Huyền cười âm lạnh.
Tống Vy mím đôi môi đỏ mọng: “Hoá ra là vậy, cô muốn lợi dụng dư luận làm tôi lùi bước.”
“Đúng vậy, người trên mạng đều không biết quan hệ của chúng ta, càng không biết chúng ta bất hòa, chỉ tin những gì họ nhìn thấy, vậy tại sao tôi lại không lợi dụng chứ.” Tống Huyền nhún nhún vai.
Tống Vy phải thừa nhận rằng những gì cô ta nói thực sự là sự thật.
Mọi người trên mạng không bao giờ theo đuổi sự thật của vấn đề, chỉ biết cào phím thôi.
Nếu hôm nay cô thật sự không để Tống Huyền đi vào, nhất định sẽ bị người trên mạng mắng mỏ không tôn trọng người thương tật, kiêu ngạo vân vân, nghiêm trọng hơn một chút thì sẽ đem đến ảnh hưởng không tốt cho hiệp hội, khiến hiệp hội bất mãn.
“Được rồi, tôi cho cô vào trước.” Tống Vy cười lạnh lùi lại một bước, nhường cửa.