Mục lục
Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận được cảm xúc của anh có chút không đúng, Tống Vy từ trong lòng anh ngẩng đầu nhìn anh.

Nhìn vẻ mặt âm trầm đanh lại của anh thì cô biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì.

Cô lần nữa cúi đầu xuống, vùi vào trong lòng anh: “Nếu chúng ta đều không muốn đi tới bước đó, vậy chúng ta phải thay đổi một số vấn đề của bản thân, ví dụ lần chiến tranh lạnh này, chúng ta một người nghĩ không thông, một người lại cứng miệng có thế nào cũng không chịu nói rõ, vậy nên mới khiến cuộc chiến tranh lạnh kéo dài lâu như vậy.”

Lời này, Đường Hạo Tuấn không thể phản bác.

Tống Vy ôm chặt eo của anh, lại nói tiếp: “Vậy nên để sau này không có cuộc chiến tranh lạnh lần sau, chúng ta phải thay đổi những khuyết điểm này, có vấn đề gì, cố gắng nói rõ với đối phương, đừng giấu đối phương, càng không nói thì hiểu lầm càng nhiều, tới lúc đó tình cảm của chúng ta cũng sẽ xuất hiện rạn nứt lớn hơn, nói không chừng không chỉ đơn giản là chiến tranh lạnh, Hạo Tuấn, anh nói xem?”

Yết hầu của Đường Hạo Tuấn chuyển động, cuối cùng ừ một tiếng: “Được, chúng ta thay đổi.”

“Ừ, cùng thay đổi.” Tống Vy nhoẻn miệng, mỉm cười.

Hai người ngồi sưởi ấm ở sô pha một lúc, mãi tới khi người giúp việc bê canh gừng tới, lúc này mới tách ra khỏi trạng thái dính nhau.

Đường Hạo Tuấn bê bát canh gừng lên thổi nhẹ, đợi sau khi canh gừng không nóng như vậy nữa, lúc này mới bê cho cô: “Uống hết.”

Nhìn ý không cho phép từ chối trong mắt anh, Tống Vy thở dài bất lực, nhăn mặt đón lấy bát canh gừng, nhịn đau khổ mà uống hết.

Thấy cô từng ngụm từng ngụm uống hết, trên mặt Đường Hạo Tuấn rõ ràng lộ vẻ hài lòng, sau đó đưa bát rỗng cho người giúp việc, bảo người giúp việc bê đi.

Đường Hạo Tuấn thở dài, lông mày nhíu chặt: “Canh gừng này cũng quá khó uống rồi.”

“Vì tốt cho em, khó uống cũng phải uống.” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn cô.

Sau đó, anh cầm cái ly anh vừa uống nước lên đưa cho cô: “Uống ít nước, xúc vị trong miệng.”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu, đưa tay nhận lấy ly nước uống một ngụm.

Nước làm giảm vị cay ngọt trong miệng, sắc mặt của Tống Vy lúc này mới tốt hơn.

Sau khi thở phào một hơi, cô để cái ly xuống: “Đúng rồi Hạo Tuấn, Phàm tới rồi.”

Nghe thấy lời này, Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Đã đến rồi sao?”

“Ừ.” Tống Vy gật đuần chỉ lên tầng: “Đi đường quả mệt rồi, nghỉ ngơi ở trong phòng.” 

Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu liếc nhìn về phía cầu thang, sau đó ừ một tiếng: “Anh biết rồi.” 

Kiều Phàm tới, anh biết rõ, Trình Hiệp đã nói với anh. 

Vậy nên, nghe thấy Tống Vy nói lần nữa, anh cũng không có cảm thấy có gì bất ngờ. “Tới bao lâu rồi?” Đường Hạo Tuấn cầm lấy ly nước Cô vừa để xuống, cũng uống nước ở vị trí Cô vừa uống. 

Trên thành ly của anh, còn để lại dấu son môi của cô. 

Tống Vy thấy vậy, muốn ngăn cũng không kịp. 

Thật ra là động tác của anh quá nhanh, nhanh tới mức CÔ căn bản không kịp phản ứng. 

“Chồng, em vừa uống canh gừng, bên trên chắc chắn có mùi vị của canh gừng, anh không chê sao?” Tống Vy nhìn Đường Hạo 

Tuấn, cẩn thận hỏi. 

Trước kia Cô và anh cũng hay uống nước dùng một cái ly, cho nên điều Cô ngạc nhiên không phải là anh uống nước bằng ly CÔ uống nước, mà là trên thành ly còn sót lại mùi vị khác, CÔ sợ anh chỉ điều này. 

Tuy nhiên Đường Hạo Tuấn lại lắc đầu: “Tại sao lại chê? Em là vợ của anh, anh sao lại chê được.” 

Tống Vy đã cười: “Chồng à anh thật tốt.” 

Đường Hạo Tuấn xoa đầu của cô: “Được rồi, Kiều Phàm tới từ khi nào?” 

Anh lại hỏi lần nữa. 

Tống Vy cũng không quậy nữa, dựa vào trong lòng anh rồi đáp: “3 tiếng trước, lúc tới, em đã nói chuyện một lúc với anh ta.” 

“Nói cái gì?” Đường Hạo Tuấn sờ tóc của cô rồi hỏi. 

Tống Vy đầu tiên đã trầm mặc một lúc, cuối cùng mới mở miệng: “Em hỏi anh ta, tại sao muốn mang Hải Dương đi, dẫn tới Hải Dương xảy ra tai nạn xe, và tại sao đốt xưởng của em, và thiết kế ra vụ tai nạn xe của chính anh ta.” 

Nghe thấy lời của cô, trên mặt Đường Hạo Tuấn thật ra không có sự thay đổi quá lớn. 

Anh sớm đã đoán được điều Cô nói chắc chắn là những điều này. 

Từ sau khi Lâm Giai Nhi nói với CÔ, tất cả chuyện này đều là Kiều Phàm làm, trong lòng cô luôn có một khúc mắc, muốn tìm Kiều Phàm hỏi cho rõ. 

Chỉ có điều Kiều Phàm luôn ở bên phía Giang Hạ, trong lòng cô lại có chút oán khí với Kiều Phàm, cho nên mới mãi không chủ động tìm Kiều Phàm hỏi. 

Bây giờ Kiều Phàm đã tới trước mặt, cô đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. 

“Vậy Kiều Phàm trả lời như nào.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, sắc mặt lạnh lùng nói. 

Tống Vy lần nữa trầm mặc, mấy giây sau mới từ từ nói ra tất cả những lời lúc đó CÔ và Kiều Phàm đã nói. 

Nghe thấy Kiều Phàm làm như vậy đều là vì để có được cô, sắc mặt của Đường Hạo Tuấn vô cùng u ám, cười lạnh một tiếng: “Dùng cách thức nực cười như này để theo đuổi một người, nếu thành công vậy trên đời này không còn thiên lý nữa rồi.” 

Nghe thấy lời mà Đường Hạo Tuấn nói về Kiều Phàm, Tống Vy đã cười: “Được rồi, đừng tức giận, em cũng không tức giận nữa rồi.” 

“Thật sự không tức giận rồi sao?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô. 

Tống Vy mím đôi môi đỏ: “Trong lòng đương nhiên vẫn có một chút không thoải mái, nhưng ơn cứu mạng bày ở đó, em cũng chỉ Có thể bỏ qua không truy cứu nữa, hơn nữa Phàm đã hứa với em, sau này sẽ không nữa, anh ta còn nói tình trạng tâm lý của 

mình bây giờ đã tốt hơn nhiều, sau này sẽ không làm ra những hành vi điên dại đó nữa, cũng đối tốt với Hạ.” 

“Em tin không?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô. 

Tống Vy lắc đầu: “Em cũng không biết, nhưng em nguyện ý thử tin anh ta, có lẽ anh ta thật sự sẽ làm được?” 

“Nếu em đã nói như vậy, vậy anh nghe em.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Anh vốn muốn xử lý anh ta.” 

Tống Vy lập tức giơ tay bịt miệng của anh lại: “Đừng, tuyệt đối đừng, anh ta đã cứu gia đình chúng ta, ân tình lớn như vậy, chúng ta thật sự không tiện làm gì với anh ta, hơn nữa lần này tới đây, anh ta cũng là để giúp đỡ, vậy nên để nó qua đi đi, đừng nhắc tới nữa, nhìn biểu hiện sau này của anh ta, Có phải thật sự sẽ không làm loạn nữa không.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Nghe em.”

Nể tình Kiều Phàm đã cứu mấy mẹ con bọn họ, cho dù trong lòng anh rất không có thiện cảm với Kiều Phàm, cũng nguyện ý vì điều này mà nhẫn nhịn, bao dung Kiều Phàm.

“Cảm ơn chồng, cũng vất vả cho anh rồi.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn có hơi ngại ngùng mà mỉm cười.

Cô biết, trong lòng anh chắc chắn rất muốn ra tay với Phàm, dù sao chuyện mà Phàm làm quả thật rất quá đáng.

Nhưng anh càng nguyện ý vì cô mà bao dung và nhượng bộ.

Mà điều này cũng quả thật khiến anh có hơi chịu ấm ức.

“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, khẽ đáp lại: “Mẹ con em là điểm yếu của anh, vì mẹ con em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì."

Cho dù bao dung kẻ đáng ghét.

Tống Vy ôm eo của anh: “Tối nay em đền bù cho anh có được không?”

Cô đột nhiên nói.

Mắt của Đường Hạo Tuấn lập tức sáng lên, cúi đầu nhìn cô, yết hầu chuyển động, giọng nói có hơi khàn: “Em biết em đang nói gì không?”

Đền bù cho anh, còn là buổi tối.

Có thể là đền bù cái gì, đã không cần nói nữa.

Tống Vy nhìn người đàn ông đang đè nén cái gì đó, cô cong môi: “Em đương nhiên biết, vậy nên anh có vui không?”

Trước đây, cô chưa từng chủ động nói muốn làm chuyện đó với anh.

Đều là anh kéo cô, sau đó cô thuận thế chiều anh.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô đề xuất muốn làm chuyện đó với anh, cho nên anh kích động cũng không kỳ lạ.

Đôi môi của Đường Hạo Tuấn cũng cong lên: “Em nói đó? Nếu em nói muốn đền bù cho anh, vậy em buổi tối đừng nuốt lời.”

Anh đã rất lâu không có chạm vào cô rồi, mấy ngày rồi.

Anh là một người đàn ông bình thường, mà cô lại là người anh yêu nhất, anh đương nhiên không thể không có ý nghĩ kia.

Bây giờ cô chủ động đưa tới tận cửa, anh sao có thể không vui chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK